
nhẹ vai nó như an ủi
“Bác sĩ yên tâm, tôi sẽtrông chừng bắt nó ăn cháo” lão ông cười cười nói rồi tiễn bác sĩ bước ra khỏicửa
Quả thật lão ông làm y như lờihứa, mặc dù gia đình nó cũng đến thăm hỏi tỏ ý muốn chăm sóc nó, nấu nướng vànuôi bệnh nó nhưng lão ông nhất quyết không đồng ý. Lão ông chỉ cho phép chăm bệnhcòn về phần ăn uống lão ông nhất quyết tự mình nấu. Nó chỉ nằm viện 2 ngày, cònmấy ngày sau đều là về nhà cho lão ông chăm sóc. Nếu có ai hỏi nó điều gì làmnó cảm động nhất sau khi được lão ông chăm sóc thì nó sẽ hùng hồn trả lời rằngđó là ngày mà bác sĩ bảo có thể ăn cơm lại bình thường, bởi nó quá sợ món cháomười ngày như một của lão ông. Đúng thật là món cháo độc nhất vô nhị đã ăn rồilà không bao giờ muốn nhìn lại bất kì món cháo nào trên đời, vì thế nên nó thầmđồng cảm với Quốc Bảo khi anh nói ghét ăn cháo. Nằm bệnh ở trên giường hoàicũng chán, nó khoác chiếc áo khoác của mình ra hiên ngồi nhìn lão ông đang tỉatót cho đám hoa hải đường của mình, thấy nó lão ông bỗng tươi cười ngoắc nó lạingồi . Khuôn viên này được ông chăm tỉa rất kỹ, từng khóm hóa, từng cách bàytrí đều do đích thân ông chăm sóc cắt tỉa, ngồi uống trà chiều trên bộ ghế bằnggỗ sáng bóng mà nhâm nhi tách trà cùng bánh ngọt, nhìn ngắm những bông hoa hảiđường đung đưa trong gió. Khiến cho những ưu lo mệt nhọc trong người cũng dườngnhư tan biến. Nhưng thời gian gần đây, do quá nhiều việc xảy ra nó thì không biếtlàm vườn còn lão ông thì lại đi vắng thế là nhìn cứ như vườn hoang không aichăm sóc. Nó mỉm cười cho mình – một đứa cháu dâu dở ẹc, chăm vườn không tốtthì đã đành chăm lo vun xới cho gia đình nhỏ của mình cũng không tốt được.
“Cháu cười gì?” lão ông ngừngtay rồi bước đến ngồi cạnh nó
“Cháu nghĩ ông giống ông bụt?Vừa về đến nhà là đã phẩy đũa một cái căn nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ, phẩy đũacái thứ hai thì khu vườn tràn đầy sức sống..hì hì” nó cười vui vẻ nịnh nọt
“ Mặc dù ông chỉ sống còn 1năm nữa thôi thì ông vẫn sẽ chăm cho ngôi nhà này tốt từng ngày” lão ông nhìnnó nhưng mắt đầy ý niệm
“Sao ông nhớ dai quá vậy?Cháu xin lỗi rồi mà, lần đó thật cháu không cố ý. Cháu biết lão thái gia nhàmình sống ngàn tuổi lận cơ” nó nịnh nọt cười với lão ông
“Uh, biết vậy thì tốt, maukhỏe ông sẽ dạy cháu cách làm vườn. Còn bây giờ muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi, ôngbiết cháu không có ý muốn ra đầy chỉ để nói với ông rằng ông sống ngàn tuổi”lão ông như nói lên dùm suy nghĩ của nó. Thế là nó cứ mạnh dạn bày tỏ nỗi lòng
“Quốc Bảo có điện hỏi thămcháu không ông?” nó cắn môi chờ câu trả lời
“ Hình như là không.” lãoông hơi suy nghĩ nhưng cũng phán ra chữ “không”
“Thật vậy sao? Anh ấy cũng khôngchịu gặp cháu” nó nói trong nỗi buồn rồi tiếp tục nói “Nếu vậy thì làm sao cháucó thể giải thích hết mọi chuyện cho anh ấy hiểu được cơ chứ” nó xoay xoay mấycánh hoa rơi trên bàn
“Cháu không cần giải thíchgì đâu, nó biết cái nào là sự thật mà” giọng ông an ủi nó, còn nó thì ngạcnhiên hết sức. Quốc Bảo biết sự thật nhưng sao cứ tránh nó, đến cả quan tâmbình thường anh ấy cũng không chịu dành cho nó
“ Sự thật?” nó như không dấunỗi sự tò mò, chẳng lẽ còn cái sự thật nào mà nó còn chưa biết nữa sao
“Ta nghĩ cũng đến lúc chocháu biết một vài chuyện. Sau đó cháu sẽ tự có quyết định của mình” lão bắt đầurót một chén trà nhấm môi vài cái rồi nhìn nó với ánh mắt đầy tâm sự
“Vâng, cháu cũng muốn biết,ngoài những việc cháu biết ra thì còn gì mà cháu còn chưa biết” nó nói với giọngchắc nịch nhưng khá e dè cho cái sự thật nào đó mà nó chưa biết, bởi sự thậtluôn mất lòng và nó thật sự sợ nếu cái sự thật kia bất lợi.
Mặc dù vẫn đoán được nhiềusuy nghĩ trong ánh mắt của nó nhưng lão ông vẫn cứ niên man nhớ về buổi đại thọlần thứ 99 của mình, rồi chậm rãi kể
“Cháu có nhớ buổi đại thọ củaông chứ? Hôm đó thực sự cháu làm ông đứng hết cả tim, ông không nghĩ chỉ vì mấycây nến mà làm cháu bị hạ huyết áp như thế. Nhưng cũng qua đó ta nhìn thấy đượcthì ra cháu là đối tượng mà hai thằng cháu của ông đang để ý. Sau khi cháu mấtphương hướng đến đứng cũng không vững cháu đã ngã nhào vào kim tự tháp xếp bằngly rượu ở phía sau làm mọi thứ vỡ tan tành còn cháu thì ướt sũng. Quốc Bảo là đứađầu tiên hốt hoảng chạy đến đỡ cháu, nhìn khuôn mặt nó lo lắng đến thất thầnlúc đầu ông hơi ngạc nhiên, nhưng càng về sau càng thấy nó lo lắng hơn cho đếnkhi bác sĩ gia đình đến khám nói rằng cháu không sao thì ông mới thấy nó ổn địnhtrở lại”
“Thế quần áo cháu ?” nó mậpmờ hỏi lại
“Thì vị bác sĩ gia đình đãgiúp cháu thay đồ, bà ấy từng là bạn của bà nhà ông, nên đối với cả Quốc Bảo vàNhật Nam lúc nào cũng quan tâm xem chúng như cháu con trong nhà. Thế nên khi đượcQuốc Bảo nhờ vả giúp cháu thay quần áo bẩn thì bà ấy cũng vui vẻ giúp đỡ. ThếQuốc Bảo nó không kể cháu nghe về bà bác sĩ đó sao?” ông vui vẻ nhìn nó
“Dạ không”
“Vị bác sĩ hôm bữa cháu gặp trong bệnh viện chính là bà ấyđấy. Nhưng không sao chừng nào có cơ hội ông sẽ giới thiệu với cháu về bà ấy.”
“Vâng”
“Còn về Nhật Nam, ta biết nócũng đang có cảm tình với cháu khi ông và nó cùng ở ngoài phòng bởi vì nó nói vớiông rằng, người