
,
bực bội cười hỏi Thần Niên: “Cô cầm tinh con chó sao?”.
Đôi mắt tròn của Thần Niên trợn lên, nghiến răng giận dữ nhìn chằm chằm về
phía hắn, càng để lộ ra hai gò má phúng phính toàn thịt, khiến người ta
không nhịn được muốn thò tay ra véo một cái. Ánh nhìn của Phong Quân
Dương dừng trên mặt nàng hồi lâu, rồi khẽ cười nhạt một tiếng, đưa ánh
mắt đi chỗ khác.
Vân Sinh ở một bên thấy Thần Niên đỏ mặt tía tai, lại đang bực bội nằm bò
lên lưng ngựa, không kìm được có ý tốt nói: “Biểu ca, huynh xem mặt nàng ta đỏ bừng lên rồi kìa, nhất định là rất khó chịu, đừng để nàng ta nằm
trên lưng ngựa nữa, chi bằng để nàng ta ngồi dậy đi.”
Phong Quân Dương liếc mắt nhìn Thần Niên một cái, khẽ gật đầu ra hiệu với
Trịnh Luân, nói: “Cứ nghe theo lời biểu tiểu thư đi.” Nói xong cũng
không quan tâm đến bọn họ nữa, thúc ngựa đi về phía trước trước tiên.
Trịnh Luân không nói hai lời nhấc nàng đặt lên ngồi đằng trước người mình.
Nhưng hai tay của Thần Niên bị trói rất chặt, căn bản không thể giữ được thăng bằng, sao có thể ngồi vững trên ngựa được, thân thể lung lay mấy
bận không những không ngồi chắc được, mà còn nghiêng trước ngả sau suốt. Trịnh Luân vội giơ tay ra kéo nàng lại, nhưng không ngờ rằng lực tay
quá mạnh, lại kéo khiến nàng ngã luôn vào lồng ngực mình. Hắn bất giác
vô cùng lúng túng, lo lắng lại vội đẩy Thần Niên ra xa.
Hắn cứ vừa kéo vửa đẩy liên tục mãi như vậy, khó khăn lắm mới đỡ được Thần
Niên ngồi chắc chắn lại, nhưng Thần Niên lại không kìm được tức giận,
bực mình hỏi hắn: “Rốt cuộc là ngươi đã xong chưa? Không phải chỉ đụng
vào ngươi có chút xíu thôi sao? Ngươi cũng chẳng phải là đại cô nương,
xô xô đẩy đẩy cái gì chứ?”.
Thần Niên ngồi ở phía trước của Trịnh Luân như vậy, thân thể hai người khó
tránh khỏi chà sát vào nhau, Trịnh Luân vốn đã rất mất tự nhiên, nghe
thêm những lời này lại càng cảm thấy ngượng ngập. Nhưng hắn phải giữ gìn thân phận, khinh thường việc đấu võ mồm với một tiểu cô nương, nên cũng chỉ lạnh mặt xuống, mím chặt môi không nói một lời.
Vân Sinh nhìn bộ dạng hai người bọn họ, cảm thấy vô cùng thú vị, không nhịn được che miệng cười, cố ý trêu Trịnh Luân: “Trịnh Luân, ngươi đường
đường là một trang nam tử, nhưng tính tình lại không hào sảng thẳng thắn bằng cô nương nhà người ta chút nào.”
Phong Quân Dương đi đằng trước cũng chưa hề quay đầu lại nhìn, giờ lại đột
nhiên lên tiếng: “Trịnh Luân, cứ để cho nàng ta tự mình cưỡi một ngựa
đi.”
Trịnh Luân như được đại xá, vội vàng kêu một hộ vệ bên cạnh để ra một con
ngựa, rồi dời Thần Niên qua đó. Dây trói trên người Thần Niên tuy rằng
vẫn chưa được cởi ra, nhưng tốt xấu gì cũng một mình cưỡi một ngựa, lại
có Trịnh Luân ở bên cạnh kéo dây cương điều khiển ngựa cho, tình hình so với lúc trước tốt hơn nhiều.
Trên đường liên tiếp xảy ra thêm biến cố, hành trình của cả đoàn người bị
chậm lại không ít, mắt thấy những áng mây trên trời đang ôm lấy vầng
thái dương lặn dần về phía Tây, có một hộ vệ thông thuộc con đường ở đây tiến lên phía trước hỏi xin chỉ thị của Phong Quân Dương: “Thế tử gia,
trước khi trời tối sợ là không đến được trạm dịch, phải làm thế nào
đây?”.
Phong Quân Dương nghe vậy khẽ nhíu mày, Vân Sinh ở bên cạnh lại rất thích
thú, hỏi: “Vậy thì tối nay không phải sẽ được ngủ ở ngoài trời sao?”.
Phong Quân Dương không trả lời, ngược lại còn hướng ánh mắt về phía Thần
Niên. Đúng lúc Thần Niên cũng đang nhìn về phía hắn, ánh mắt hai người
vừa hay gặp nhau. Thần Niên không kịp tránh, bực mình nói: “Ngươi đừng
có nhìn ta, ta cũng đâu có biết khi nào thì người trong trại tới cứu
mình”
Phong Quân Dương không ngờ những lo lắng trong lòng hắn lại bị Thần Niên nói
thẳng ra như vậy, bất giác vô cùng ngạc nhiên. Thần Niên nhìn bộ dạng
hắn ta như vậy, trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ, liền nói: “Chi bằng ngươi thả ta ra, chúng ta không ai ghi hận ai nữa, bỏ qua chuyện cũ kết thành bằng hữu. Sau này chỉ cần người đi qua đèo Phi Long, thì cũng
chính là gánh núi vàng tới đây, trại Thanh Phong ta tuyệt nhiên sẽ không đụng tới một mảy may của ngươi, thế nào?”.
Phong Quân Dương nhìn Thần Niên cười cười, lãnh đạm nói: “Không hay cho lắm.”
Con mắt rạch ròi rõ ràng của Thần Niên đảo tròn, cũng cười theo hắn, hỏi
lại: “Sao nào? Ngươi nhất định muốn bắt trói ta dẫn đến quan phủ ở Ký
Châu trị tội hả?”.
Phong Quân Dương còn chưa kịp mở lời, Vân Sinh đã vội vàng van nài hắn: “Biểu ca, nàng ta chỉ là một tiểu cô nương, nhất định là bị dòng đời xô đẩy
mới bất mãn bỏ vào núi làm thổ phỉ, vô cùng đáng thương, chúng ta giáo
huấn một trận là được rồi, hà tất phải đưa nàng ta tới chỗ quan nha.”
Thần Niên rất đỗi ngạc nhiên, tự nhủ thầm mấy nàng thiên kim tiểu thư hiếm ai có lòng tốt lắm.
Đang lúc nói chuyện, thì từ đằng trước vọng lại một loạt tiếng vó ngựa lộc
cộc, Thần Niên cùng đám người không khỏi ngước nhìn về hướng ấy, chỉ
thấy từ xa có một người dẫn đầu phi ngựa lại gần, không bao lâu sau đã
đứng ngay trước mặt bọn họ. Người trên ngựa mặc một bộ quần áo màu đen,
dáng người thẳng tắp, thắt lưng giắ