Snack's 1967
Giang Bắc Nữ Phỉ

Giang Bắc Nữ Phỉ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324993

Bình chọn: 8.5.00/10/499 lượt.

nếu muốn báo thù thì nhất định đừng

có tìm sai người.”

Nói xong chàng ta lại cười cười với Thần Niên, nhưng cũng không làm khó

Thần Niên thêm nữa, chỉ dặn dò Trịnh Luân đưa nàng lên lưng ngựa, cả

đoàn người lại tiếp tục xuất phát.

Tuy rằng Thần Niên vẫn bị trói, nhưng suy cho cùng không cần phải chạy đuổi theo cái mông ngựa, lại thấy máu mũi mình đã ngừng chảy, cũng không

thấy đau đớn gì lắm, cũng biết rằng đây là chỉ là vết thương ngoài da,

không cần phải lo lắng sau này không có mũi để thở. Nghĩ vậy rồi, lo

lắng trong lòng cũng vơi đi nhiều, liền mau chóng suy nghĩ tính kế để

thoát khỏi tình hình trước mắt.

Chỉ cần Diệp Tiểu Thất gửi thư về, trong trại nhất định sẽ phái người tới

cứu nàng, nhưng sẽ là ai xuất trận đây? Nhị đương gia hay Tam đương gia? Hay là cả hai người cũng tới? Chỉ tiếc là giờ nghĩa phụ không ở trong

trại, nếu người ở đó, còn cần gì tới người khác động thủ ư! Nhưng, cũng

may là người không ở đó, nếu như người biết nàng dẫn thuộc hạ của mình

đi “mua bán”, nhất định sẽ nhốt nàng nửa năm trong phòng cũng nên.

Thần Niên nằm bò ra trên lưng ngựa, đầu óc suy nghĩ lung tung, thoắt buồn rồi lại thoắt vui.

Đoàn người ngựa đi thêm non nửa canh giờ nữa, thì đã ra khỏi đèo Phi Long,

con đường cái vừa lộ ra rất rộng rãi và bằng phẳng, mọi người đều âm

thầm thở một hơi dài nhẹ nhõm, chỉ cần ra khỏi núi Thái Hành, thì không

cần phải sợ toán thổ phỉ đó nữa.

Phong Quân Dương nhận ra được suy nghĩ của mọi người, nhưng cũng không nói

gì, chỉ khẽ nhếch khóe môi, quay đầu dặn dò với tên thủ vệ bên cạnh: “Đi ra sau nói với biểu tiểu thư, nếu như muội ấy vẫn còn muốn cưỡi ngựa,

thì giờ có thể ra ngoài được rồi.”

Tên thủ vệ tuân lệnh đi về phía sau, một lát sau, một thiếu nữ mặc một bộ

quần áo màu xanh lục nhạt thúc ngựa đi lên, đó chính là di thân biểu muội của Phong Quân Dương, Vân Sinh. Vân Sinh tiến lên phía trước cười hì hì

chào hỏi với Phong Quân Dương, lại cố ý chậm rãi ghìm dây cương rớt lại

phía sau một bước, tròng mắt đảo tới đảo lui trên người Thần Niên.

(Di thân biểu muội là chỉ con gái của dì ruột)

Phong Quân Dương cảm nhận được tâm tư của nàng, chỉ khẽ cười nhạt, lắc đầu

đầy vẻ bất đắc dĩ. Vân Sinh thấy vậy lá gan lại càng được thể to ra, lập tức ghìm cương lại gần con ngựa của Trịnh Luân, nghiêng đầu đầy vẻ hiếu kỳ đánh giá Thần Niên. Đang nhìn, thì Thần Niên liền ngẩng phắt đầu

lên, tức giận trừng mắt lên nhìn nàng ta, nhe răng gầm gừ.

Vân Sinh bị Thần Niên dọa cho giật nảy mình, liền bật cười ha hả, chỉ vào

Thần Niên rồi lớn tiếng nói với Phong Quân Dương: “Biểu ca, biểu ca,

khuôn mặt nàng ta tròn tròn mũm mĩm, giống hệt với Đại A Phúc (1), đáng yêu quá, nàng ta thật sự là thổ phỉ sao?”.

Những lời này chẳng qua cũng chỉ là nàng ta vô tâm mà nói ra thôi, nhưng lại

không tưởng tượng được rằng mình đang dẫm vào nỗi đau trong lòng Thần

Niên. Thật ra Thần Niên trông không béo chút nào, nhưng khuôn mặt lại

rất đầy đặn, nói dễ nghe thì là mặt trái táo, còn nói trắng ra thì là

mặt tròn xoe, khuôn mặt hồng hồng trắng trắng này tuy rất được các bậc

trưởng bối yêu quý, nhưng lại chẳng có chút quyến rũ nào.

Hiện giờ đang thịnh hành kiểu mỹ nhân dịu dàng mong manh, khuôn mặt trái

xoan nhỏ nhắn mới là gọi là hợp thời. Con gái của Nhị đương gia trong

trại, Tiểu Liễu, rõ ràng không trắng trẻo bằng nàng, ngũ quan cũng không đẹp bằng nàng, nhưng vì có một thân hình tựa cành liễu nghiêng mình đón gió lại thêm chiếc cằm thon nhỏ, nên dù chưa đến mười bốn nhưng đã có

bà mai đến cửa xin hỏi cưới, còn Tạ Thần Niên nàng đã tròn mười sáu tuổi rồi, mà từ trước tới giờ chẳng có bà mai nào bước qua ngưởng cửa nhà

nàng cả. Ngay cả những thiếu niên trong trại cũng đứng từ xa mà ngắm

nhìn Tiểu Liễu, lời còn chưa kịp nói ra thì mặt đã đỏ bừng cả lên, nhưng nếu đổi lại là nàng, phản ứng đầu tiên của bọn họ hầu như đều là quay

người bỏ chạy hết.

Thần Niên càng nghĩ càng lo lắng, trong lòng thầm kêu xui xẻo mãi không

thôi. Phải nói rằng hôm nay nàng quả thật xui xẻo quá mức, lần đầu ra

quân thất bại thì coi như không tính, lại còn gặp phải một đôi huynh

muội này nữa, ông anh dùng lời nói giễu cợt nàng, em gái lại dẫm lên nỗi đau của nàng, thật là đáng hận.

Ở phía trước Phong Quân Dương nghe thấy những lời của Vân Sinh, liền quay đầu ngựa lại đến bên cạnh Thần Niên, đột nhiên vươn tay ra nâng mặt

nàng lên săm soi. Thần Niên ngạc nhiên, bắt gặp ánh mắt hắn như đang

tuần phòng canh gác lướt lên mặt mình, rồi lại móc ra một chiếc khăn tay cẩn thận lau sạch bùn đất trên mặt nàng, lúc ấy mới khẽ nhướng nhướng

mày, xoay mặt nàng về phía Vân Sinh, cười nói: “Nhìn thế này thì quả

thật là rất giống.”

Vân Sinh vỗ tay cười, nói: “Biểu ca, vậy thì để nàng ta cho muội đi, làm Đại A Phúc của muội.”

Phong Quân Dương bật cười, đang muốn mở miệng nói, thì ở bên kia Thần Niên đã tức giận không kìm lại được, ngoác miệng định cắn một miếng lên tay

hắn. Cũng may hắn thu tay lại nhanh, nên mới tránh được pha cắn hiểm của nàng, chỉ để lại dấu răng nhàn nhạt. Phong Quân Dương giật nảy mình