Giang Bắc Nữ Phỉ

Giang Bắc Nữ Phỉ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326254

Bình chọn: 8.5.00/10/625 lượt.

Ta cũng không cần ngươi phải chết vạn lần, chuyện này cực kỳ dễ, đợi lát nữa ngươi nhìn thấy vị Trịnh thống lĩnh kia, bất kể tướng mạo hắn ra sao, hắn vẫn là Trịnh thống lĩnh!”.

Khâu Tam xuất thân từ phố chợ, cũng coi như sống lăn lộn trong lăn lộn, là người nhanh nhẹn ranh mãnh nhất. Nhưng hiện giờ đầu óc hắn bị dọa cho mờ mịt, nhưng ít ra hắn cũng hiểu rằng lúc này bất luận vị tiểu tổ tông này nói gì cũng phải đồng ý, liền lập tức nhận lời: “Đại hiệp yên tâm, tiểu nhân biết phải làm thế nào mà!”.

“Nể tình mối quan hệ quen biết giữa ta và ngươi, ta sẽ giữ lại cái mạng nhỏ này của ngươi. Tốt nhất là ngươi nên biết mình phải làm gì, nếu không…..” Thần Niên khẽ nheo mắt, hơi cúi đầu cười lạnh, nói: “Chỉ cần ta muốn giết ngươi, thì trong trại này không ai có thể bảo vệ được ngươi đâu!”.

Khâu Tam bị dọa cho sợ liên tục gật đầu, “Hiểu rồi, tiểu nhân hiểu rồi.”

Thần Niên lại dặn dò hắn thêm vài câu, hai ngươi đang định trở lại trong trại, thì lại có người trong trại đuổi tới. Người đi đầu cao giọng hỏi Thần Niên: “Tiểu Tứ gia, có đuổi kịp tên trộm không?”.

Thần Niên lạnh lùng lắc đầu, dặn dò: “Mấy người các ngươi dẫn theo ngươi đến sau núi tìm kiếm một lượt đi, hãy cẩn thận đấy, nhất định không được để trúng mai phục của tên trộm.”

Đám người tuân lệnh rời đi, còn Thần Niên thì kéo Khâu Tam quay về. Vừa về đến bên ngoài sân đã chạm mặt với hai người là Đại đương gia Trương Khuê Túc và Tam đương gia Lưu Trung Nghĩa đang vội vàng chạy tới. Trương Khuê Túc nhìn bộ dạng nhếch nhác của Thần Niên, lông mày lập tức cau lại, hỏi nàng: “Xảy ra chuyện gì vậy? Tên trộm từ đâu đến, lại dám đến trại Thanh Phong ta đả thương ngươi khác!”.

Thần Niên ở trong trại Thanh Phong đã mười mấy năm nay, Trương Khuê Túc đối xử với nàng tốt vô cùng, nên Thần Niên đối với ông ta kính trọng nhiều hơn là sợ hãi. Nàng không thể tượng tưởng được Trương Khuê Túc có khả năng chính là nội gián trong trại Thanh Phong, nên nhất thời không biết nên đối diện với ông ta như thế nào, lại sợ bị ông ta nhìn ra điểm khác thường, nên đành rũ mắt xuống nói: “Cháu cũng không rõ lắm, đang tắm thì nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Trịnh thống lĩnh ở trong sân. Đến khi từ bên trong vội vội vàng vàng lao ra được, thì trên người Trịnh thống lĩnh đã bị thương nặng, tên trộm cũng chạy được một đoạn rất xa rồi. Vậy nên cháu cùng Khâu Tam liền đuổi theo, để Tam đương gia ở lại chăm sóc Trịnh thống lĩnh.”

“Có đuổi được không?” Trương Khuê Túc lại hỏi.

Thần Niên lắc đầu nói: “Không ạ, chỉ thấy được từ đằng xa là tên trộm đã trốn thoát vào sau núi, cháu đã cho người vào sau núi tìm kiếm rồi.

Trương Khuê Túc thoáng trầm ngâm, dặn dò Lưu Trung Nghĩa dẫn theo người ra sau núi hỗ trợ việc tìm kiếm, còn mình thì sải bước tiến vào trong tiểu viện. Thần Niên sững người giây lát, rồi lập tức không quan tâm gì tới Khâu Tam nữa, vội vàng đuổi theo đi sát phía sau Trương Khuê Túc. Vừa vào đến phòng chính thì nhìn thấy cánh cửa lớn bên phòng của Mục Triển Việt mở to, vẻ mặt Văn Phượng Minh nghiêm trọng từ trên chiếc giường đất bật dậy, nói: “Trịnh thống lĩnh cứ hôn mê suốt không tỉnh, Đại đương gia mau lại xem thử đi.”

Thần Niên phát hiện thấy có điều gì đó không đúng, liền xông lên trước nhìn cho kỹ. Trên chiếc giường đất Phong Quân Dương hai mắt nhắm chặt, trong sắc mặt tái xanh phảng phất được phủ một tầng khí đen, hô hấp đã cực kỳ suy yếu, dường như thật sự bị trọng thương nên hôn mê. Trong lòng nàng bỗng thấy khẩn trương, vội vàng tóm lấy tay hắn, gọi một cách gấp gáp: “Trịnh Luân! Trịnh Luân!”.

Nàng nghĩ nếu Phong Quân Dương đang giả vờ, nhất định sẽ ra ám hiệu bằng tay với nàng, ai ngờ nàng gọi liền mấy tiếng, đầu ngón tay của hắn cũng không mảy may nhúc nhích. Nàng đang trong cơn lo lắng sốt sắng, thì nghe thấy Trương Khuê Túc ở bên cạnh trầm giọng dặn dò: “Thần Niên, cháu ra ngoài trước đi. Nhị đương gia, chúng ta cởi quần áo Trịnh thống lĩnh ra trước đã, xem xem cậu ấy bị thương ở đâu.”

“Cháu không ra!” Thần Niên nói. Hiện giờ nàng vô cùng hối hận vì đã để Phong Quân Dương bị trọng thương lại cho Văn Phượng Minh, lại thấy tình trạng hắn bây giờ sinh tử khó đoán, sao có thể yên tâm mà ra ngoài được.

Trương Khuê Túc thấy dáng vẻ Thần Niên sợ hãi như vậy, nên tưởng rằng nàng yêu quý và để tâm đến Phong Quân Dương, không khỏi thở dài, nói: “Vậy thì ở lại vậy.” Ông ta nói xong liền tiến lên đỡ Phong Quân Dương dậy, thò tay ra cời áo của hắn ra. Văn Phượng Minh ở bên cạnh cũng tới giúp một tay. Đợi đến khi bên trong lộ ra nhuyễn giáp màu vàng tối đen dính chặt lấy người, cả hai người Trương Khuê Túc và Văn Phượng Minh đều giác đều thoáng sững sờ.

Thứ nhuyễn giáp làm bằng tơ vàng này vô cùng quý giá, tuy nhìn có vẻ mỏng nhẹ nhưng lại có thể ngăn được tên nhọn, các loại đao kiếm tầm thường cũng không dễ dàng gì đâm thủng được nó, từ trước tơi này thứ này chỉ có hoàng thất quý tộc mới có thể dùng. Mọi người đều chỉ mới nghe qua tên gọi, chứ không ngờ trên người một vị thống lĩnh thị vệ của vương phủ cũng mặc thứ này.

Trong lòng Thần Niên tuy hoảng, nhưng đầu óc vẫn


80s toys - Atari. I still have