
hông coi trọng lắm. Trương Khuê Túc nghe Thần Niên nói vậy không thấy có vấn đề gì nữa, chỉ gật gật đầu, lại đặc biệt dặn dò nàng: “Cũng được, Thần Niên cháu phải thay ta tiếp đãi Trương thị vệ đấy.”
Thần Niên đáp vâng, dẫn Phong Quân Dương đến tiểu viện mà nàng ở. Đợi đến khi đi đến chỗ không có ai, nàng không nhịn được nữa thì thầm hỏi hắn: “Sao đột nhiên ngươi lại thay đổi chủ kiến thế?”.
Phong Quân Dương rũ mí mắt xuống, nhưng lại nhẹ nhàng hỏi nàng: “Cô nói xem nội gián trong trại Thanh Phong là ai?”. Thần Niên vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này, giờ nghe Phong Quân Dương hỏi mình, nàng nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Người này nhất định không phải là một nhân vật tầm thường trong trại, có lẽ cũng là một người có máu măt. Hiện giờ ta cũng không xác định được kẻ đó là ai, nếu như nhất định phải nói một người, ta cảm thấy có lẽ là Văn Nhị đương gia.”
Phong Quân Dương đi phía sau hỏi lại: “Tại sao?”.
Thần Niên quay đầu lại nhìn hắn, trả lời một cách đương nhiên: “Con người Văn Phương Minh này trước giờ rất gian trá, giỏi nhất là khẩu phật tâm xà. Nếu như làm nội gián, ông ta là thích hợp nhất.”
Phong Quân nghe xong không khỏi thấy buồn cười, nói; “Không hẳn là vậy, làm nội gián ngược lại cần phải có mặt mũi tướng mạo trung hậu, chỉ có như vậy mới khiến người khác không đề phòng.”
Thần Niên ngạc nhiên hỏi: “Ngươi cảm thấy là Tam đương gia ư?”.
Phong Quân Dương chậm rãi lắc đầu, ngước mắt lên nhìn Thần Niên, hỏi: ‘Tại sao cô không nghi ngờ Trương Khuê Túc?”.
Thần Niên sững người, suýt chút nữa thì nhảy dựng lên, có chút kích động nói: “Sao có thể là Đại đương gia được? Trại Thanh Phong là do tổ tiên của ông ấy truyền lại, trong lòng ông ấy nó quan trọng hơn hết thảy mọi thứ. Ông ấy sẽ không đem trại Thanh Phong ra để mạo hiểm đâu!”.
Phong Quân Dương lãnh đạm nói: “Nếu như Trương Khuê Túc giống như những gì cô nói coi trọng trại Thanh Phong, vậy thì ông ta không nên phái người đi giết Tiết Trực.”
Thần Niên liền nghẹn lời, chính nàng cũng cảm thấy từ đầu đến cuối chuyện này lộ ra nhiều điều quái lạ, nhưng lòng lại không muốn tin Trương Khuê Túc là người đứng sau hạ độc thủ, không nhịn được phản bác thay ông: “Có lẽ chỉ là do có người đến trại Thanh Phong mua thủ cấp của Tiết Trực. Những cuộc mua bán kiểu này không phải lần đầu tiên trong trại nhận làm. Đại đương gia là người giữ chữ tín, nên mới không muốn tiết lộ người mua là ai. Nói không chừng người mua chính là Dương Thành cũng nên. Chúng ta đã đoán được ông ta nảy sinh lòng tham với Ký Châu, vậy thì tại sao không thể là ông ta? Thậm chí trong trại căn bản không hề có nội gián, tin tức là do Dương Thành cố ý tung ra. Đại đương gia nhất thời hồ đồ, nên mới mắc bẫy của Dương Thành.”
Phong Quân Dương nói: “Cô nói cũng rất có lý, trước khi đến trại Thanh Phong, ta cũng từng nghi ngờ là do Dương Thành chi tiền mua thủ cấp của Tiết Trực. Trương Khuê Túc chỉ là khờ khạo, mới bị mắc vào cái bẫy lớn của Dương Thành như thế. Nhưng sau khi nhìn thấy Trương Khuê Túc, ta lại thấy Trương Khuê Túc không phải không biết chút gì.”
Đầu mày Thần Niên khẽ xoắn lại, nàng hỏi: “Nói vậy là sao?”.
Phong Quân Dương đáp: “Bởi vì ông ta chưa từng hỏi làm sao chúng ta khuyên được Tiết Thịnh Anh lui binh.”
Thần Niên ngẩn người, đang suy tính thì lại nghe Phong Quân Dương hỏi tiếp: “Nếu như cô là ông ta, nghe nói ta có thể khuyên Tiết Thịnh Anh lui binh, liệu cô có hỏi ta khuyên lui thế nào không?”.
Thần Niên suy nghĩ một thoáng đáp: “Có.”
Trước mắt trại Thanh Phong đang lâm vào tình cảnh sống chết tồn vong, có người nhảy ra nói rằng có thể giải cứu khỏi nguy cơ, thì mặc kệ có đáng tin hay không, nàng sẽ hỏi thử trước đã.
Phong Quân Dương nhẹ nhàng đáp: “Nhưng Trương Khuê Túc lại không làm vậy.”
Thần Niên lại không nhịn được giải thích cho Trương Khuê Túc: “Đại đương gia có lẽ nhất thời không để ý chăng!”.
Phong Quân Dương cười cười, “Có lẽ là không để ý. Nhưng, cũng rất có thể là ông ta đã biết rõ nên làm thế nào để khuyên Tiết Thịnh Anh lui binh. Cô nói xem việc đó nói lên điều gì?”.
Nói lên rằng có lẽ ông ta là người hợp tác với Dương Thành, ông ta hiểu rõ về kế hoạch của Dương Thành, cũng lường hết được hậu quả khi Tiết Thịnh Anh dẫn quân tiến vào núi, lại càng biết cách làm thế nào để khuyên hắn lui binh. Tuy Thần Niên không muốn tin điều đó là sự thật, nhưng lại không thể không thừa nhận những phán đoán của Phong Quân Dương rất có khả năng là sự thực.
Phong Quân Dương biết chính bản thân nàng cũng có thể nghĩ thấu được những điều này, nên không nói gì thêm nữa.
Tâm trạng của Thần Niên rất nặng nề, qua một lúc lâu, mới nhỏ giọng hỏi: “Ngươi có chắc chắn không?”.
Phong Quân Dương nghĩ ngợi mọt lát, rồi đáp: “Cũng không chắc lắm. Thị phi thật giả đâu có dễ dàng phân biệt như vậy. Có lẽ không phải là Trương Khuê Túc, ông ta chỉ là nhất thời không hỏi tới mà thôi. Cũng có thể là người nhìn có vẻ lỗ mãng thẳng tính Tam đương gia, hoặc cũng có thể là Văn Nhị đương gia gian trá giảo hoạt mà cô đã nói.”
Trên thế gian này thứ khó đoán nhất chính là lòng người, thật thật