Giang Bắc Nữ Phỉ

Giang Bắc Nữ Phỉ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325663

Bình chọn: 10.00/10/566 lượt.

ng nghe vậy không khỏi cau mày, “Hiện giờ Thanh Châu hỗn loạn như vậy, muội ấy còn định tới đây làm gì?”.

Hạ Trạch tung nốt số thức ăn cho cá trong tay xuống hồ, phủi hết những mảnh vụn, nói bằng vẻ vô cùng bất lực: “Con bé lo lắng cho huynh. Huống hồ tính khí con bé, đâu phải huynh không biết, nó nói nhất định muốn đến, thì ai có thể ngăn được?”.

Bên cạnh hồ cá không có ai khác, phía trước là tên hầu đi theo Hạ Trạch đứng ở phía xa xa đầu con đường nhỏ, cả lão Kiều vẫn luôn kè kè đi theo Phong Quân Dương không rời cũng không đi theo cùng, mà chỉ yên lặng đứng chờ ở bên cạnh cây cầu đá. Hạ Trạch liếc nhìn Phong Quân Dương, nói: “Ta sẽ dẫn binh rời khỏi Thanh Châu, Vân Sinh ở đây chỉ đành nhờ huynh chăm sóc nhiều hơn thôi.”

Phong Quân Dương khoanh tay đứng bên bờ hồ, thản nhiên nói: “Vân Sinh là biểu muội của ta, không phiền huynh nói thì ta cũng sẽ chăm sóc cho muội ấy.”

Hạ Trạch nghe vậy cười cười, nói: “Huynh nhớ được vậy là tốt rồi.”

Phong Quân Dương liếc nhìn hắn, đột nhiên đổi đề tài, hỏi: “Huynh định đi Nghi Bình.”

“Phải.” Hạ Trạch gật đầu, thu lại vẻ dửng dưng vẫn luôn đeo trên mặt, nghiêm lại nói: “Hôm nay ta tới là muốn nói với huynh chuyện này. Tiết Thịnh Anh đã muốn sử dùng binh lính với trại Thanh Phong rồi, ta đoán bên chỗ Dương Thành sớm đã có sắp xếp, nếu như ta đoán không sai, thì sợ là lúc này đại doanh phía Đông Tây của Thanh Châu chỉ còn lại cái khung rỗng để lừa người thôi, binh mã trong số đó quá nửa đã ở trong núi Thái Hành rồi.”

Phong Quân Dương chậm rãi gật đầu, lại hỏi tiếp: “Huynh dẫn đại quân đi như vậy là định đánh Nghi Bình?”.

Hạ Trạch cười nói: “Trước khi ta tới đây thúc phụ đã xin thánh chỉ trong triều phái binh tới giúp Tiết Thịnh Anh tiễn phỉ rồi, ta đi không phải đánh Nghi Bình, mà là giống như Dương Thành, giúp Tiết Thịnh Anh tiễn phỉ.”

Phong Quân Dương nghe vậy cười cười, hỏi hắn: “Huynh đã sắp xếp chu toàn như vậy rồi, thì còn tìm ta thương lượng làm gì nữa?”.

Hạ Trạch yên lặng nhìn hắn hồi lâu, thấp giọng nói: “Quân Dương, trước tối nay ta nhất định phải trở về trong quân, nên cần huynh giúp ta rời khỏi Thanh Châu.”

Sở dĩ Dương Thành có thể nhẫn nhịn cho kỵ binh tiên phong của Thái Hưng đóng quân ở bên trong lãnh thổ Thanh Châu, hoàn toàn là vì Hạ Trạch đã vào ở trong Thanh Châu trước, giống như con tin nằm trong tay Dương Thành. Tuy Dương Thành đối đãi với Hạ Trạch lịch sự có thừa, nhưng tuyệt đối sẽ không chịu thả hắn đi dễ dàng như vậy. Trước khi Hạ Trạch bước vào Thanh Châu đương nhiên cũng đã nghĩ tới những chuyện này, nhưng vì muốn để đại quân phía sau có thể tranh thủ được thời gian, nên dù hắn biết rõ cũng chỉ có thể mạo hiểm xông vào Thanh Châu.

Giờ hắn muốn dẫn binh đi đoạt Nghi Bình, thì trước tiên phải giấu được Dương Thành, nghĩ cách ra khỏi Thanh Châu mới thành được.

Phong Quân Dương nói: “Tuy ta có thể giúp huynh rời khỏi Thanh Châu, nhưng bên Dương Thành sẽ không giấu được lâu đâu, huynh không ở trong thành, hắn nhất định sẽ đoán được nơi huynh định đi.”

Nhưng Hạ Trạch lại lắc đầu nói: “Không sao, Dương Thành sợ là cũng sẽ rời Thanh Châu sớm thôi, hắn đã không ở đây, thì chỉ cần có thế thân của ta ở lại nơi nay, ứng phó với đám người còn lại là được.”

Phong Quân Dương hơi nhướng nhướng mày, nghĩ một lúc sau đó mới thản nhiên nói: “Tối mai ta sẽ mở tiệc cảm ơn ơn cứu mạng của Dương Thành, đến lúc đó huynh hãy tự nghĩ cách thoát thân đi.”

Hạ Trạch nghe xong trịnh trọng vái Phong Quân Dương một cái sát đất, cảm ơn: “Đa tạ Quân Dương đã giúp ta.”

Ngày thứ hai, Phong Quân Dương quả nhiên gửi thiệp mời tới Dương Thành cùng các tướng lĩnh cao cấp của ông ta trong quân đội Thanh Châu, mời bọn họ tới Hi viên dự yến tiệc. Dương Thành đến như đã hẹn, còn các tướng lĩnh trong quân của ông ta thì lại tới không nhiều lắm, trong bụng tất cả đều hiểu rõ những người này sẽ dẫn binh tới Ký Châu, nên không thể nhắc đến chuyện ở Ký Châu, chỉ lấy việc uống rượu làm vui.

Hạ Trạch cũng tới dự tiệc, ở trên bàn tiệc uống không ít rượu, mượn hơi rượu để giấu đi sắc mặt nói đùa với Phong Quân Dương: “Nghe nói huynh có được một người đẹp từ trong núi, tại sao không gọi ra cho mọi người được chiêm ngưỡng.”

Phong Quân Dương nghe vậy lập tức sầm mặt lại, dằn mạnh chén rượu xuống mặt bàn, lạnh lùng nói: “Hạ Thập nhị, huynh uống nhiều rồi đấy.”

Dương Thành biết Phong Quân Dương rất coi trọng vị cô nương này, thậm chí vì nàng ta mà phi ngựa suốt một đêm tới giải cứu, sau khi tới Thanh Châu lại ở ngồi nằm cùng nhau một khắc cũng không rời, rõ ràng là rất yêu thương cô gái này. Nhưng lại không nghĩ đến chuyện Hạ Trạch không biết nông sâu, dám lấy chuyện độc chiếm của Phong Quân Dương ra làm trò đùa. Ông ta vui vẻ khi nhìn hai nhà Phong Hạ xuất hiện vết nứt, thấy tình hình ấy liền giả vờ khuyên Phong Quân Dương: “Thế tử, Hạ tướng quân uống nhiều rồi, nói vậy nhưng lòng không nghĩ vậy đâu, Thế tử đừng tính toán với ngài ấy.”

Ai ngờ Hạ Trạch lại không mảy may biết điều, nhấc vò rượu lên lảo đảo đi tới chỗ Phong Quân Dương, tay chống xuống mặt bàn rót đầy rượu vào chén


Polaroid