Old school Easter eggs.
Gian Phu Thắng Phụ

Gian Phu Thắng Phụ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322135

Bình chọn: 9.5.00/10/213 lượt.

ắn tới trước mặt Lâu Tây Nguyệt, nàng chậm rãi lấy cây trâm

ngọc màThu Minh Phong tự tay khắc xuống đánh về phía con rắn– mổ bụng.

Nàng đã quá đói rồi!

Nàng ba tuổi đã bắt đầu ăn thịt rắn làm việc này đã quá quen rồi. Con rắn chậm rãi leo lên trên người nàng tạo thành một bức tranh làm ngươi

ta kinh hãi.

Một con rắn to màu vàng bò vào làm cả đàn rắn đều tránh ra.

Chỉ thấy nó dừng trước người đang ăn thịt rắn, con rắn ngẩng cao đầu, phun ra cái lưỡi thật dài sau đó quấn quanh thân nàng, cuối cùng đem

đầu rắn để lên mái tóc của nàng tựa như nàng đang mang đồ trang sức

“Tiểu Nguyệt Tích cho dù ngươi có thay hình đổi dạng như thế nào thì

Xà vương đều sẽ nhận ra ngươi.” Một giọng nói khàn khàn từ bên ngoài

truyền đến.

“Đem con rắn trên người ta đi, không sợ ta nướng rắn ăn sao?” Lâu Tây Nguyệt nhăn mày, trên môi màu đỏ tươi do ăn thịt rắn nhưng dưới ánh nến trông rất quỷ dị.

Trong thạch thất chỉ còn Phương Tú Ngọc, vẻ kinh hãi vui mừng nhìn

Lâu Tây Nguyệt, giọng nói không khống chế được mà run run, “Ngươi……

Ngươi là thánh nữ?”

“Nàng đương nhiên là thánh nữ Bái Nguyệt Giáo của chúng ta, bất kể

các người làm loạn, giả chung quy thành không thể thành thật được, người có thể nhận sai nhưng Xà vương thì không thể.” Giọng nói khàn khàn kia

lại truyền đến.

“Nhưng nàng đã thành thân.” Phương Tú Ngọc khó có thể tin mà hô nhỏ.

“Hừ.” Giọng nói kia nháy mắt lạnh vài phần càng có vẻ âm trầm, “Đây là chuyện của nàng phải lo.”

Lâu Tây Nguyệt tiếp tục cắt xà thịt có ý tiếp tục ăn.

“Nguyệt Tích, ngươi không định đi ra ngoài sao?”

“Ta bị đói đã lâu, ăn no ta sẽ đi ra ngoài, dù sao ta đã trở lại, ngươi còn sợ ta sẽ bay mất?” Bên ngoài không có tiếng động.

Sau nửa canh giờ, Lâu Tây Nguyệt đã ăn no kéo Xà vương to vàng đi ra ngoài thạch thất.

Mọi thứ trong trí nhớ đều không có gì thay đổi quá lớn, Lâu Tây

Nguyệt theo đường lát đá nhỏ chậm rãi bước đi, trước mặt là một tòa cao

nhà cao lớn.

Chần chờ một lát, nàng nắm nắm tay đi vào.

Bên trong ánh nến sáng ngời, mấy đại trưởng lão chấp pháp đều đã phân theo thứ bậc ngồi hai bên.

Lâu Tây Nguyệt từng bước đi trên thảm hướng tới vị trí cao nhất ở giữa.

Khi nàng ngồi xuống vị trí chủ thượng, đám người hai bên đứng trang

nghiêm, rồi sau đó hướng nàng hành lễ, “Thuộc hạ tham kiến thánh nữ.”

“Miễn.”

Mọi người một lần nữa ngồi xuống, trong điện tuy nhiều người nhưng yên lặng dị thường.

Mắt quét một vòng, Lâu Tây Nguyệt mở miệng hỏi: “Ta muốn biết trong

giang hồ đột nhiên xuất hiện tin tức thánh nữ có liên quan đến bản giáo

khong?”

Một trưởng lão đứng lên, báo: “Khoảng ba tháng trước, bản giáo lần

lượt có người mất tích, sau giang hồ liền có tin tức về thánh nữ truyền

đi, cuối cùng thậm chí xuất hiện vài thánh nữ giả, lấy danh nghĩa bản

giáo làm hại giang hồ.”

“Có thể có tra ra lai lịch đối phương không?”

“Có vẻ như đến từ Tây Vực nhưng bản giáo cùng ma giáo Tây Vực cũng

không có thù oán, không rõ bọn họ đột nhiên nhằm vào bản giáo là có ý

đồ gì?”

“Đem Phương Tú Ngọc dẫn tới, ta nghĩ nàng đại khái sẽ biết một ít.”

“Vâng.”

“Bản giáo thực sự ủy thác Hoa Cẩm Dục hỗ trợ tìm kiếm ta sao?” Về điều này Lâu Tây Nguyệt muốn biết rõ.

“Vâng, Hoa Cẩm Dục xin giúp đỡ từ bản giáo mà ta tìm thánh nữ không

có kết quả nên lợi dụng lấy làm điều kiện trao đổi, thánh nữ cũng biết

Hoa gia ở trung nguyên võ lâm đứng đầu một phương, nhờ hắn giúp việc này chẳng phải ép buộc làm khó gì.”

“Nga.” Nàng như có đăm chiêu, vẫy tay ý bảo hắn ngồi xuống.

Bị người dẫn tới, Phương Tú Ngọc liếc mắt nhìn nàng ngồi ở chủ vị chủ thượng .

Lâu Tây Nguyệt ăn mặc theo kiểu của người Miêu trông rất rực rỡ xinh

đẹp,nhưng trên người khí chất có một chút chuyển biến, trầm ổn hơn.

Lúc này nàng làm cho người ta có cảm giác bị uy hiếp, trong mắt không chỉ trong trẻo điềm đạm mà còn chứa sự thông minh, thấu hiểu lòng

người.

“Phương cô nương từ Tây Vực đường xa mà đến, không biết có chuyện gì” Lâu Tây Nguyệt mỉm cười tựa hồ lại khôi phục vẻ hồn nhiên ngọt ngào

trước đây.

Phương Tú Ngọc con ngươi hơi co lại, cúi mắt nhìn dưới chân mình, “Thánh nữ thất thân vẫn có thể quản lý mọi việc sao?”

“Đây là việc trong giáo, không cần cô nương thay ta lo lắng.” Lâu Tây Nguyệt thần sắc không thay đổi, mỉm cười như cũ.

“Không sai, ta quả thật đến từ Tây Vực.” Việc đã đến nước này, nàng cũng không còn gì để giấu diếm.

“Đến có mục đích gì?”

“Nghe nói Bái Nguyệt Giáo có bộ sách về độc nhưng chỉ thánh nữ mới có thể luyện, mà trong giang hồ truyền nhau rằng ngươi mất tích mười năm,

nếu không dẫn ngươi xuất hiện thì không thể tìm ra.”

“Thật không?” Lâu Tây Nguyệt đột nhiên cười lạnh, “Sách về độc dược

tuy là bản giáo có nhưng cũng không phải võ công bí kíp gì đó thiên hạ

khiếp sợ mà các ngươi danh nghĩa bản giáo sát hại các môn phái trên

giang hồ mới là thật, lại đẩy bản giáo và trung nguyên võ lâm thành thế

đối đầu nhau.”

“Thánh giáo chúng ta không hy vọng quý giáo cùng trung nguyên võ lâm kết thành đồng minh.”

“A, ngươi hiện thời đang ở trong tay bản giáo, bản giáo có thể đem ngươi giao cho võ