
g không những ả đó làm sao có thể hạ thủ dễ
dàng như thế.” Cô ta như đọc đươc suy nghĩ của tôi, nói những lời trấn
an.
“Chán ghét?” Là chỉ những âm mưu đấu đá trong hậu cung với nhau sao?
“Đúng như ngươi nghĩ, ta chán ghét cái cuộc sống ngươi lừa ta gạt này, cho nên lựa chọn buông tay.”
“Nhưng cô dựa vào cái gì lại lựa chọn tôi?” Nếu không tính sai, loại chuyện
sinh tử này hẳn là do địa phủ trông coi, cô ta và tôi đều là “nhất giới
phàm nhân” (quỷ chứ?), dựa vào cái gì có thể làm tôi hoàn dương?
“Ngươi đúng là đa nghi.” Cô ta cười nhạt một cái, “Ta với ngươi không giống
nhau, ta là trích tiên, trước khi ngươi tới, ta đã cùng quỷ vương ở địa
phủ thương lượng đàng hoàng rồi, dương thọ của ta chưa hết, nhưng ta
cũng không muốn tiếp tục sống cuộc sống này nữa, bởi vậy quỷ xoa đưa tới cho ta một người cũng có dương thọ chưa hết là ngươi, chỉ cần ngươi
bằng lòng, chúng ta có thể trao đổi thân phận, cùng nhau tái sinh.”
“Vậy vì cái gì không cho tôi trở lại thân thể nguyên bản của tôi?” Nói đùa,
tuy rằng tôi không được xinh đẹp như cô ta, nhưng tốt xấu gì cũng là một người hiện đại, mặc dù tôi không có gia đình người thân, nhưng ít ra
cũng không có một đám cường địch muốn hại chết tôi như thế, huống chi
cuộc sống ở hiện đại và điều kiện ở cổ đại khác xa nhau cả ngàn dặm,
không thể nói là lựa chọn tốt, mà lúc này bản thân cũng đã xác định rõ
ràng mình “dương thọ chưa hết”, tôi cũng không phải là đầu mọc đậu mà
chịu đồng ý đổi cùng cô ta.
Cô ta lại cười, nhưng trong nụ cười
giống như mang theo một tia âm mưu tính toán, làm tôi lạnh cả người:
“Tuy rằng ta nói là ‘Muốn ngươi bằng lòng’, nhưng chẳng lẽ ngươi thật sự tưởng rằng bản thân mình có sự lựa chọn khác sao?”
“…” Quả
nhiên, độc nhất là tâm địa phụ nữ! Dĩ nhiên việc lợi dụng thân phận của
bản thân để đi cửa sau đã không thèm nói đến, lại còn hãm hại người qua
đường vô tội là tôi đây, thật sự là… xuất môn quên xem hoàng lịch mà!
=.=
“Thế nào, đã sẵn sàng chưa?” Cô ta cười dịu dàng, có điều nụ cười kia nhìn sao cũng cực kì thâm hiểm.
Quên đi, thức thời thì cứ nhận cái gì trời ném cho mình đi. “Được rồi, có
điều cô có thể nói cho tôi biết, ờ, thân thể này của cô sống đến bao
nhiêu tuổi được không?”
“Một trăm lẻ sáu năm dương thọ, cũng đủ cho ngươi tiêu xài.”
Không đợi tôi nói tiếp, cô ta hướng về phía tôi phất tay một cái, một lực
mạnh không thể kháng cự lại kéo tôi xuống, nhập thẳng vào người đang nằm trên mặt đất, tôi chỉ cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, tiếp theo sau đó liền mất đi tri giác.
Mặt không chút thay đổi nhìn hồn phách Tần Ưu ngã vào trong thân thể mình, Kỷ Vận không thể không khe khẽ thở dài một hơi.
“Tiên tử, nên đi rồi.” Một luồng khói xám hình người vô thanh vô thức xuất hiện bên cạnh Kỷ Vận, khẽ nói.
Kỷ Vận lạnh nhạt nhìn kẻ bên cạnh, thanh âm mềm nhẹ, giống như đang hỏi
đối phương lại giống như đang hỏi chính mình: “Nàng ta vì sao nhất định
muốn phải làm một nữ nhân bại hoại?”
“Điều này…” Bóng người mờ ảo dường như cũng không thể lý giải nổi suy nghĩ của Tần Ưu, đương nhiên
càng không có tài cán giúp Kỷ Vận trả lời.
“Quên đi, đi thôi.” Lại liếc mắt về phía thân thể của chính mình một cái, Kỷ Vận xoay người rời đi trước.
Từ từ mở mắt, tôi phát hiện bản thân vẫn nằm trên mặt đất y như cũ,
xem ra thời gian trôi qua cũng không lâu lắm, có chút khó khăn khi cử
động, cảm thấy hơi khó chịu trong cơ thể, cũng khó trách, vừa ăn độc
dược, không chết đã là tốt lắm rồi, chỉ mong sẽ không để lại hậu di
chứng nghiêm trọng.
Nhìn ra bên ngoài trời còn chưa sáng, tiếp theo phải làm sao đây?
Khi tôi tỉnh lại, ngoài ký ức của chính tôi còn có trí nhớ lưu lại trong
thân thể này. Lại phải nói, Đức phi kia sao có dũng khí như thế, dám lớn mật đổ độc dược vào miệng tôi, thì ra là bởi vì Kỷ Vận sẩy tay đánh vỡ
chén lưu ly do hoàng đế ngự ban!
Chiếu lẽ thường mà nói, phá hủy
vật được ngự ban chính là tử tội, cho nên Đức phi luôn hận Kỷ Vận muốn
chết kia, sau khi nhận được mật báo của cung nữ đã dấu dấu diếm diếm mọi người lén mang theo độc dược vội vã đến ép Kỷ Vận uống, cũng chuẩn bị
sự tình sau đó là Tiểu Nhị sẽ tuyên bố với bên ngoài: do Thục phi ‘sợ
tội nên tự vẫn’.
Hừ hừ hừ! Chỉ bằng ba cái chiêu vặt vãnh này mà định ép tôi chết hả?
Cười lạnh, tôi bắt đầu lập vài kế hoạch nhỏ trong đầu.
Không bao lâu sau, ngoài điện liền truyền đến âm thanh ồn ào hỗn loạn, tôi im lặng ngồi trước bàn trang điểm, vô cùng không hài lòng nhìn vào cái mặt gương đồng được mài trơn nhẵn ở thời đại này, đã quen nhìn gương thủy
tinh, bây giờ muốn chuyển qua dùng loại gương đồng lạc hậu này thật đúng là không quen chút nào.
“Nương nương! Nương…” Thanh âm của cung nữ phía sau dường như đột nhiên bị cắt đứt, hoảng hốt mà khiếp sợ.
Từ trong gương đồng nhìn thấy được vẻ mặt hoảng sợ của người phía sau, tôi không khỏi mỉm cười.
“Nô tài (tì) khấu kiến nương nương, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”
Tiểu Nhị sửng sốt không có nghĩa là những người khác cũng giống như vậy,
phản chiếu trong gương đồng là những người theo Tiểu Nhị