
iễn cho vị giác bị bánh ngọt ảnh hưởng.” Cô rót một
chén rượu đưa đến bên môi anh.
Đem chén rượu trên tay cô nhận
lấy, trước nhìn cô một cái, xong anh mới nhẹ nhàng mà nhấm một ngụm.
“Thế nào, uống ngon sao?” Cô
khẩn cấp hỏi.
“Không sai, giống như nhân
viên cửa hàng nói với em, năm sản xuất rượu vang này cũng không tệ lắm.”
“Thật vậy chăng? Em uống thử
xem.” Cô tự mình rót một ly, sau đó uống một ngụm, một ngụm, lại một ngụm.
“Đừng uống nhanh như vậy,
rượu vang tác dụng chậm rất mạnh.” Anh nhịn không được ngăn cản.
“Nhưng uống thật sự ngon
nha, một chút cũng không sáp, còn có một chút ngọt ngào.” Nói xong nhịn không
được lại uống một hớp lớn.
“Nam Thiến...” Khấu Đạt mày nhướng
mày nhìn cô, mới mở miệng lại bị ngắt lời.
“Được rồi, em biết không nên
uống nhanh như vậy, rượu vang tác dụng chậm rất mạnh, anh vừa rồi đã nói qua.”
Cô đối anh nhếch miệng cười, nói vừa xong, không ngờ đem chén rượu của mình một
ngụm hết sạch.
Anh không thèm nhắc lại, cũng
không ngăn cản, bởi vì anh rốt cục biết đây là phương thức cô phát tiết cảm
xúc, nếu anh trấn an không được, cũng chỉ có thể cùng bồi với cô.
“Chúng ta chơi trò chơi được
không? Người thua uống một chén.” Cô đưa ra trò chơi điên cuồng này.
“Một ly nhiều lắm, chúng ta
cũng chỉ có một chai rượu mà thôi, uống như vậy, rượu lập tức sẽ không có.” Anh
tìm cái lý do ngăn cản.
“Nếu không, chúng ta liền đổi
thành cởi quần áo, thua liền cởi một thứ.” Cô nói ra ngữ khí kinh người.
“Nam Thiến...”
Cô khiêu khích. “Anh không
dám sao? Sẽ không có can đảm như vậy chứ?”
Đàn ông bị phụ nói không có
can đảm là nhiều vũ nhục? Tuy rằng biết là không nên chịu kích thích của cô,
cũng rõ ràng hiểu được không nên bồi cô hồ nháo, nhưng mà tựa như sừng trâu
thấy vải đỏ bị dựng thẳng lên, anh hoàn toàn không thể khống chế chính mình
chỉ có thể chấp nhận lời thách thức của cô.
Rượu một ly tiếp theo một ly,
quần áo cũng càng cởi càng ít, hai người chơi đoán số đấu rượu, chậm rãi
chuyển thành người vật lộn người.
Đàn ông cùng người phụ nữ,
chồng cùng vợ, kích tình, bộc lộ.
Đau đầu quá, đây là cảm giác
đầu tiên sau khi Khấu Đạt tỉnh lại, cảm giác thứ hai còn lại là kinh hách từ
trên giường nhảy lên, sau đó dẫn đến một trận đau đầu kịch liệt.
Trời ạ, anh chỉ biết không
nên bồi Nam Thiến hồ nháo, đau đầu muốn chết! Ôm đầu, anh hối hận không kịp.
Cô đâu?
Ở trên giường nhìn không thấy
thân ảnh Nam Thiến, làm cho anh nháy mắt tràn ngập bất an, chịu đựng đau đầu,
anh thật cẩn thận di động thân thể xuống giường, đi ra phòng tìm kiếm thân ảnh
của cô.
Phòng khách không có ai, hỗn
loạn tối hôm qua chúc mừng sinh nhật anh đã được thu dọn sạch sẽ, không lưu một
chút dấu vết, chỉ có hai tờ giấy nằm ở trên bàn trà.
Đó là cái gì? Vì sao lại có
hai tờ giấy ở nơi này, hơn nữa tờ trên giống như viết cái gì đó? Khấu Đạt nghi
hoặc tiêu sái tiến lên. “Đơn ly hôn.” Ba chữ to lớn bỗng nhiên xuất hiện, làm
cho anh nhất thời cả người cứng đờ, cả người đều ngây dại, chỉ thấy trên đơn ly
hôn chỗ dành cho người vợ đã được ký “Nam Thiến” hai chữ, đã đóng dấu.
Đầu anh trống rỗng, khiếp sợ
không thể tự hỏi, cũng không có biện pháp nhận hết thảy sự bất thình lình này.
Tối hôm qua bọn họ mới trở
thành một đôi vợ chồng chân chính, hôm nay cô liền ký hạ đơn ly hôn, tính cùng
anh ly hôn? Cô suy nghĩ cái gì, cô...
Đột nhiên chấn động, giống
như đột nhiên bị cây gậy đánh tới, anh đột nhiên nghĩ thông suốt hết thảy đều
đã có kế hoạch, trước khi anh về nhà tối hôm qua, cô cũng đã tính cùng anh ly
hôn, cho nên chuyện phát sinh tối hôm qua có lẽ cũng ở trong kế hoạch của cô,
mà cũng có thể là không, nhưng đều không thay đổi được quyết định của cô - cô
quyết định rời anh mà đi.
Lòng tham loạn, có loại cảm
giác ngũ vị tạp trần, không phân biệt rõ ràng lắm đến tột cùng là hỉ nộ ái ố,
bối rối, thoải mái hay là phiền muộn, cảm thấy có loại cảm giác buồn bực vô
hình đem anh ép tới không thở nổi.
Anh nhanh chóng cầm lấy một
tờ giấy khác, là thư cô gửi cho anh, cúi đầu đọc.
“Gửi Khấu Đạt.”
Ở trên viết như vậy.
“Nghe nói anh có đối tượng để
yêu thương, chúc mừng anh. Cũng chúc anh sinh nhật hai mươi tám tuổi vui vẻ.
Đây là lần đầu tiên, cũng là
lần cuối cùng em thay anh tổ chức sinh nhật, về sau nhiệm vụ này sẽ để lại cho
người yêu anh, em là người anh không yêu tự động thoái vị rời đi, đối với anh và
em mà nói đều là chuyện tốt, anh có thể đạt được tự do, mà em thì...
Nên nói như thế nào đây?
Rời đi một người đàn ông
không thương em, coi như là được lĩnh ngộ một ít đi.
Vốn đang nghĩ có thể bên nhau
cả đời, không nghĩ tới chúng ta duyên phận ngắn như vậy, chỉ có ngắn ngủn một
tháng mà thôi.
Em không trách anh yêu người
khác, chỉ đổ thừa mị lực trên người mình không có để làm cho anh mê muội, cho
dù em vẫn thực cố gắng, thực cố gắng tưởng thắng được tình cảm cùng tâm của
anh, cuối cùng vẫn tay trắng.
Em yêu anh. Anh chắc là không
biết, nếu biết, liệu có hay không yêu người khác?
Đến lúc này, em lại còn vọng
tưởng, anh nhất định