
khinh bỉ. Rốt cuộc thì anh bị cô hạ thuốc gì
mà lại giống như gặp quỷ, tự nhiên lại đi hôn một cô bé mới có mười lăm
tuổi. Hơn nữa điều nguy hiểm nhất chính là cô là em gái ruột của anh, là con gái của Tống Hải Thanh! Mỗi một thứ đều đủ để anh khinh bỉ chính
mình một trăm lần.
Anh càng thêm xác định, Vinh Nhung giống như Tống Hải Thanh, là yêu tinh, là hồ ly tinh giỏi nhất về việc quyến rũ người khác!
Đêm đó, lần đầu tiên Vinh Hưởng mơ thấy Vinh Nhung. Xa cách gần chín
năm, Vinh Nhung ở dưới thân anh khó khăn nhận lấy vui vẻ, dịu dàng xinh
đẹp như nước. Vinh Hưởng bị giấc mơ của mình làm cho giật mình tỉnh
giấc, cái loại mơ mộng biến thái kinh tởm này rốt cuộc đã bắt đầu từ khi nào? Nhưng mà, cô luôn luôn có mặt ở mọi nơi, hoàn toàn cắm rễ trong
lòng anh. Có lẽ…. Thật lâu trước kia, côđãở trong lòng anh, lặng yên
không một tiếng động, chậm rãi ăn mòn. Mang theo anh, rơi vào vực sâu
tội ác tối tăm kia.
*
Buổi tối có vũ hội, được tổ chức ở bên ngoài, mọi người tụ năm tụ ba ở
cùng một chỗ vui đùa ầm ĩ. Vinh Hưởng và đám người Dịch Phong ngồi ở một bàn ngoài rìa, thỉnh thoảng vang lên tiếng cười. Lúc Vinh Nhung bị
Tưởng Mạc kéo đến gần chỗ bọn họ thì bước chân gần như không ổn định.
Vinh Nhung có chút không biết nên đối mặt với anh như thế nào, anh có
thể cảm thấy xấu hổ hay không? Nhưng bất ngờ, lúc Vinh Hưởng nhìn thấy
cô lại tự nhiên nở nụ cười.
Vinh Nhung cảm thấy mình là một người rất buồn cười.
Lạc Lăng cũng ở đó, ngồi ở giữa Chu Tư Thành và Vinh Hưởng, bởi vì uống
rượu mà hai gò má đỏ ửng lên. Lúc nhìn về phía Vinh Hưởng ngồi ở bên
cạnh thì ánh mắt cực kỳ tỏa sáng, bỗng nhiên trong đầu Vinh Nhung nhớ
lại một câu ‘đưa tình ẩn tình’. Tương Mạch không vui khi bị Dịch Phong
lôi kéo tới ngồi ở bên cạnh anh ta, thỉnh thoảng hai người lại nói nhỏ
vài câu với nhau. Vinh Nhung ngồi nghiêng người về phía Vinh Hưởng, ngồi đối diện cô chính là Chu Tư Thành. Trên bàn dài có rất nhiều người, đều là bạn học của bọn họ.
Nam nữ trẻ tuổi vô cùng náo nhiệt, nói mấy câu liền tổ chức chơi trò
chơi. Có người la hét nói chơi đại mạo hiểm, tất cả mọi người đều đồng
ý. Lúc Vinh Nhung muốn rời đi thì đã không kịp, Tương Mạch ở dưới bàn
kéo lấy tay cô.
Cũng may, chơi mấy vòng vận khí của Vinh Nhung đều rất tốt, không bị
phạt lần nào. Càng về sau thì càng hứng khởi, không khí cũng theo âm
nhạc đinh tai nhức óc mà lên cao, Vinh Hưởng giống như ở trạng thái vắng mặt, vậy mà qua mấy vòng lại cũng có lúc thua. Các bạn nam đều cười xấu xa, có một người đưa ra vấn đề: “ Không bằng cậu nói một chút vềđối
tượng trong mộng của cậu là ai đi, cần phải có trong hiện thực, không
phải là cái gì mà Thương Tỉnh Không, Ozawa Maria à.”
“…” Vinh Nhung trợn mắt há hốc mồm nhìn mấy học sinh nam kia, hỏi như vậy liệu Vinh Hưởng có tức giận không?
Hình như Vinh Hưởng cũng sửng sốt, sau cùng ánh mắt nhẹ nhàng lóe sáng lên, cười nói: “Vậy mình chọn đại mạo hiểm.”
Một đám nam sinh lại nháo lên, bỗng nhiên Chu Tư Thành đề nghị: “Nếu như chọn đại mạo hiểm… thì không bằng cậu hôn Lạc Lăng của chúng ta một
cái, như thế nào?”
Lạc Lăng đỏ mặt đánh Chu Tư Thành vài cái: “Đáng ghét, tại sao lại lôi
tớ ra.” Nhưng ánh mắt lại len lén nhìn về phía Vinh Hưởng.
Vinh Nhung khẩn trương nhìn Vinh Hưởng, Vinh Hưởng nhìn thoáng qua cô,
cái nhìn kia, vừa nhanh lại vừa mơ hồ. Thậm chí Vinh Nhung không kịp nắm bắt hàm ýở trong đó. Khóe miệng của Vinh Hưởng mang theo một chút ý
cười, thật sựđưa tay vòng qua bả vai Lạc Lăng: “Được, nhưng đừng chảy
máu mũi đấy.” Vinh Nhung khẩn trương nhìn anh, lòng bàn tay bị ngón tay bấm đến phát đau.
Hai tay Vinh Hưởng nắm lấy bả vai của Lạc Lăng, lập tức thuận thế kéo cô ngã vào trong lòng của mình, sau đó cúi người xuống che phủ cả người
của Lạc Lăng.
Lạc Lăng khẩn trương chăm chú nhìn vào người trước mắt, khuôn mặt xinh
đẹp của anh đều bị bóng tối làm cho trở nên mơ hồ không rõ. Khóe miệng
của Vinh Hưởng cong lên, đột nhiên có một âm thanh cực nhỏ vang lên:
"Hừ!" Bàn tay lạnh lẽo của anh che ở trên môi cô, môi của anh dán lên
trên mu bàn tay của mình. Trong mắt Lạc Lăng tràn đầy ngạc nhiên, nhìn
người trước mặt diễn đến rất giống. Bốn mắt nhìn nhau, Lạc Lăng rũ mắt,
anh không thích cô, ngay cả một nụ hôn trêu đùa cũng không muốn!
Vị trí của Vinh Nhung chỉ có thể nhìn thấy phần lưng dày rộng của anh,
không nhìn thấy được cảnh môi lưỡi của bọn họ giao nhau. Cô ngẩn ngơ ở
tại chỗ, trong mắt tràn đầy sự không dám tin tưởng, trong lòng cũng nổi
lên một tia đau khổ. Không biết kéo dài bao lâu, có lẽ chỉ là vài giây
ngắn ngủi, nhưng Vinh Nhung cảm thấy như là đã hơn phân nữa cuộc đời.
Mọi thứ chung quanh đều trở nên mờ mịt, chỉ còn thừa lại ánh sáng sáng
ngời bao phủ lấy hai người họ.
Âm thanh reo hò hết đợt này đến đợt khác, Chu Tư Thành vuốt vuốt cái ly
thủy tinh trong tay, anh nhìn thấy rõ, mưu kế nhỏ này của Vinh Hưởng đã
bị anh thu vào trong mắt. Anh không vạch trần, vạch trần... vậy thì
không có ý nghĩa rồi.
Vinh Hưởng buông Lạc Lăng ra, quả nhiên Lạc Lăng đỏ bừng cả khuôn mặt