Snack's 1967
Giấc Mộng Quân Doanh

Giấc Mộng Quân Doanh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324504

Bình chọn: 8.5.00/10/450 lượt.

ào đang nói chuyện

với Trịnh Viễn phía trước, hai người đó giống như một bước cũng không

rời nhau ấy nhỉ, ánh mắt cô bất giác dừng lại trên người Trịnh Viễn, xem ra quan hệ giữa anh và Diệp Bành Đào cũng không phải bình thường đâu,

anh luôn luôn giữ một vẻ mặt lạnh lùng, thế mà, khi ở cùng Diệp Bành Đào nói chuyện, có một sự thả lỏng tự nhiên đến lạ kì, đôi khi khóe môi còn nhếch lên, bên má hiện lên một cái lúm đồng tiền ẩn hiện, một vẻ ôn hòa khó thấy, phảng phất nhẹ nhàng.

Hai loại khí chất mâu thuẫn ở trên người anh lại hoàn mỹ nhu hoà đến

thế, càng khiến cho anh hấp dẫn hơn bao giờ hết.Cố Lăng Vi cười nhạt,

cúi đầu lại ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt của Diệp Bành Đào, cái tên

này còn ti bỉ nháy mắt với cô mấy cái Cố Lăng Vi bất giác lườm lại hắn

một cái.Hà Hiểu Vân thấy vậy, thấp giọng:

“Lăng Vi, cậu có thấy không, hai anh chàng đẹp trai đứng chung một chỗ thật là đẹp mắt phải không?”

Nói xong còn như cười như không quét mắt nhìn Cố Lăng Vi:

“Tớ cảm giác Diệp Bành Đào cũng không phải nhân vật bình thường, cậu

cho anh ta leo cây nhiều lần như vậy, thế mà vẫn không nổi giận, tinh

thần còn rất chi là sảng khoái nữa, không chừng chừng lần này chính hắn

dùng thủ đoạn nha, nếu không sao tình cờ có thể dẫn nhóm mình đi chứ. “

Cố Lăng Vi đẩy đẩy bạn:

“Hiểu Vân, cậu cũng trở thành bà cô nhiều chuyện rồi đấy, cẩn thận

chút đi, đội trưởng Vu nói, nếu không đạt tiêu chuẩn sẽ bị phạt năm mươi lần hít đất- chống đẩy đấy.”

Hà Hiểu Vân bất mãn chẹp miệng, không vui nói:

“Đội trưởng nói thế chủ yếu là để phát huy tinh thần đoàn đội thôi,

xem kí túc xá như một khối, cho nên, nếu chỉ có một người nào đó đạt

tiêu chuẩn cũng không được, Lăng Vi à, cậu chạy về nhanh nhất, tớ bị bỏ

lại phía sao, cậu cũng sẽ bị phạt đấy.Huống chi tớ cũng không đến mức

đó, cậu nên lo cho Lý Dĩnh thì tốt hơn.”

Lý Dĩnh nghe xong kêu rên thảm thiết:

“Cho nên các cậu phải chạy chậm một chút biết chưa, dù sao tớ cũng là người cuối cùng rồi, chúng ta bốn người cùng nhau về cuối, có nạn cùng

chịu đi mà.”

Cố Lăng Vi, Hà Hiểu Vân thêm cả Trương Lệ Hồng ở phía sau đồng thời trợn mắt liếc bạn một cái.

“Nghiêm, bên phải quay… điểm số 123… Quay sang phải, đội thứ nhất của nhóm một xuất phát. “

Theo khẩu lệnh rõ ràng lưu loát của Diệp Bành Đào, bình bịch… từng

tiếng bước chân nhịp nhàng có tiết tấu vang lên, nhóm 1 của Cố Lăng Vi

trời hửng nắng sớm đã ra khỏi trường.Trên đường từng đội nối đuôi nhau

về phía trước, hai hàng cây réo rắt tiếng chim ca, màu nắng sớm xuyên

qua cành lá nghiêng mình trước một đội ngũ trên dưới chỉnh tề, tinh thần càng thêm phấn chấn.

Hai bên đường, thỉnh thoảng sẽ bắt gặp các cụ già đang tập thể dục,

hiếu hì quan sát bọn họ – một đoàn lính mặc quân phục cứ y như là động

vật trong vườn bách thú.Rẽ qua một con đường nhỏ rồi lên núi, lúc đó mới thanh tịnh hơn, không khí cũng càng tươi mát, không có người đi đường

nữa, nhưng mà, đối với thể lực của con người lại là một sự khảo nghiệm

vô cùng khắt khe.

Đường núi uốn lượn khiến cho hàng ngũ chỉnh tề ban đầu dần dần tản

ra, nhóm trước nhóm sau càng kéo dài thêm khoảng cách, nói thật, Cố Lăng Vi cũng đã phải âm thầm kêu khổ rồi, loại việt dã đường rừng này cô

chưa từng thử qua, đi bộ bình thường trên đường bằng phẳng đã khó, cho

nên, rất nhanh cô cảm thấy chân mình nặng như mang chì, hô hấp bắt đầu

hỗn loạn.

Cố Lăng Vi hít một hơi thật sâu, nghiêng đầu nhìn Diệp Bành Đào, tự

nhiên lại thấy khâm phục tên này ghê gớm.Bình thường nhìn hắn giống

thiếu gia công tử là vậy, thế mà lúc này lại chạy như bay, một chút cũng không gò ép, mồ hôi trên mặt thì nhỏ giọt không ngừng đấy nhưng hô hấp

lại vô cùng ổn định, không biết hắn làm cách nào nhỉ.

Diệp Bành Đào đột nhiên nghiêng đầu nhìn Cố Lăng Vi hô một tiếng:

“Nhìn anh làm gì, chạy nhanh mới theo kịp được, chờ tới khi trở về

đi, em muốn nhìn bao lâu anh đều cho em nhìn, bây giờ hoàn thành nhiệm

vụ quan trọng hơn “

Giọng của Diệp Bành Đào rất lớn, hầu như các bạn nữ trong nhóm một

của Cố Lăng Vi đều nghe cả, đồng loạt cười ào, cô không thể không trừng

mắt liếc hắn, mặt cũng từ từ đỏ lên.Cố Lăng Vi hừ một tiếng rồi xách lại ba lô, bước nhanh về phía trước, ánh mắt Diệp Bành Đào như lóe lên, cúi đầu khẽ cười rồi hướng về đội ngũ, lớn tiếng nói:

“Nhớ kỹ điều trọng yếu này, ba bước thì thở một cái, ba bước thì hít một cái! Chú ý điều chỉnh hô hấp, dùng cái mũi mà thở…”

Đội trưởng Vu phụ trách chạy trước chạy sau hỗ trợ, cũng nhắc nhở:

“Phân phối thể lực cho tốt, 2500 m hai bước thở một cái, hai bước hít một cái, 4000 thước từng bước hít một cái từng bước thở một cái, trên

4500 thước, các tiểu đội các nhóm do tôi dẫn, tranh thủ trong 30 phút

các tiểu đội toàn bộ phải tới được đích.”

Cố Lăng Vi dựa theo mấy điều trọng yếu đó mà điều chỉnh lại tần suất

hô hấp của mình, dần dần vượt qua thời kì mệt nhọc, thể lực của cô qua

một khoảng thời gian cũng khôi phục dần, không giống với lúc đầu, những

khiếm khuyết về kinh nghiệm việt dã đường núi của cô, Diệp Bành Đào bên

cạnh sẽ không người nhắc nh