
nghĩ mình là hoàng đế hay tướng quân vậy chứ.Nhưng mà trước sự nhõng
nhẽo cộng với ép buộc của Lí Dĩnh và Trương Lệ Hộng, sáng sớm hôm sau,
Cố Lăng Vi vẫn bị hai người túm ra ngoài.Cô ngủ cả đêm rồi, bụng cũng
không đau nữa, chỉ là cả người cứ thấy mệt mỏi không có tình thần mà
thôi.Đứng trước cửa xuất trình giấy tờ xong, bốn người ra khỏi trường.
Trường quân đội tuy là đại học nhưng lại tuyệt đối cấm nói chuyện yêu đương, đừng nói là yêu, ngay cả nam nữ tiếp xúc quá gần sẽ bị mệnh lệnh cấm rõ ràng, khuôn khổ trường học còn có đội duy trì trật tự, bị bắt
phải sẽ xử phạt vô cùng nghiêm khắc, nặng còn có thể khai trừ.Nhưng mà
ngay cả những quy định khắc nghiệt như vậy được đưa ra, cũng chẳng thể
nào ngăn được tâm trạng rục rịch của mấy nam thanh nữ tú, tính lui tính
tới đây cũng là bản năng thôi, không thế nào lí trí ràng buộc được, đâu
ai có thể làm cho mấy anh chị đang tuổi mười tám đôi mươi này thành hòa
thượng ni cô được.
Huống chi, trường này cũng không hề ít con của các thủ trưởng quân
khu, đội duy trì trật tự cũng không ngốc, nếu muốn lợi thì phải phân
biệt cho rõ, người nào là có thể quản, người nào là ngay cả chạm cũng
không thể chạm vào.Cho nên tuy rằng ở mặt ngoài nam nữ có giới hạn rất
rõ ràng, nhưng thực ra buổi tối, trong những bụi cở dọc bên sân thể dục, dưới tán cây hay nhiều nơi khác, thanh niên nam nữ ôm nhau rồi hôn hít ở đâu cũng có.
Có lần, buổi tối Cố Lăng Vi với Hiểu Vân đi phục vụ đội mua đồ dùng
này nọ, đi ngang qua, hai người cũng không dám nhìn kỹ, vội vàng chạy
thật nhanh về ký túc xá, kích động giống như đào binh quăng mũ cởi giáp
vậy đó.Tới cửa kí túc xá rồi, hai người mới nhìn nhau đỏ mặt bật cười.
Dù thế nào đi nữa, ở trường quân đội cũng không thể chống lại tác
phong và kỉ luật quân nhân được.Cho nên bọn họ mới hẹn gặp ở ngoài, Cố
Lăng Vi cúi đầu nhìn nhìn chính mình, tâm tình xốn xang, con gái thích
làm đẹp là đương nhiên, Cố Lăng Vi cũng không phải là ngoại lệ, nhưng mà đó là vì đối tượng của mình.Cố Lăng Vi lại chợt nhớ tới Trịnh Viễn, cô
sống tới bây giờ, luôn luôn tự tinh mình không phải một cô gái mù quáng
xúc động, chỉ là, có một thứ gì đó, Cố Lăng Vi cũng không định nghĩa
được, giống như cảm tình.
Trong lòng cô muốn đối phương thấy mình xinh đẹp, một mặt lý trí vẫn
đè ép.Hôm nay Cố Lăng Vi mặc cũng không cầu kì gì lắm, quần bò màu lam,
thêm một đôi giày vải, mặt trên có nhiều điểm xuyết.Cô còn kết hợp với
một áo sơ mi màu đỏ tươi cánh dơi, mà mẹ mô phỏng theo tạp chí Hongkong
làm được.
Mẹ cô luôn khéo tay vậy đấy, Cố Lăng Vi nhớ từ nhỏ đến lớn, đa phần
áo quần của cô đều chính tay mẹ làm, đồ mua sẵn rất ít.Hơn nữa mẹ cô làm còn đẹp và thời trang hơn cả mua.Có đôi khi cô cảm thấy, mẹ cô nếu mà
không làm giáo viên, có khi cũng sẽ trở thành một nhà thiết kế, chỉ là ở thời đại này, công việc như vậy còn chưa được người ta nhận thức rõ
ràng.
Màu đỏ rất hợp với làn da trắng nõn của Cố Lăng Vi, ba người cùng
phòng cô nhìn xong đều tự than thân trách phận, có làn da đẹp thật tốt,
phơi nắng không đen, mình thì phơi xong sẽ đỏ rực lên, kinh hơn là còn
tróc da ra nữa.May mà có sản phẩm dưỡng da của Lý Dĩnh, cho nên mấy tổn
thương ngoài da đó cũng giảm nhiều, cường độ luyện tập cũng ngày một
tăng, dáng người đẫy đà cũng gầy hơn hẳn, còn có vẻ yểu điệu rất xứng
với màu áo đỏ au, nhu hòa diễm lệ, một loại xinh đẹp khác mà các cô chưa nhìn thấy.
Và khi cô bước ra, Diệp Bành Đào cũng đứng ngốc ra như thế, đương
nhiên anh biết, cô bé này lớn lên sẽ rất xinh, chỉ là lần đầu gặp, cô
mặc quân trang, lần thứ hai, cô vẫn mặc quân trạng, anh cảm nhận được
một vẻ hiên ngang từ đó.Vậy mà bây giờ, Diệp Bành Đào đột nhiên cảm
thấy, người này thực sự rất xinh đẹp, chỉ tiếc là tóc ngắn quá, nếu mà
cô có mái tóc dài, sẽ động lòng người hơn nữa, trong lòng anh càng YY
hơn.
Trịnh Viễn cũng có chút giật mình, cảm giác những lần gặp trước không còn nữa, lúc xinh đẹp, lúc cao ngất, lúc kiên cường lúc chấp nhất, và
lúc này đâu, cô xinh đẹp đến thế, đến nỗi Trịnh Viễn phát hiện ra lòng
mình như có một chấn động rất lớn.Anh nghiêng người sang thấy Diệp Bành
Đào bên cạnh đôi mắt cũng sáng quắc lên, ánh mắt anh nheo lại, cúi đầu.
Không biết vì nguyên nhân gì, nhưng Trịnh Viễn mới nhìn cô một cái đã cúi đầu ngay như vậy, Cố Lăng Vi thấy mất mát không nói nên lời, giống
như bị tạt một chậu nước lạnh, mồi lửa mới nhen nhóm trong lòng phút
chốc tiêu tan, hứng thú rã rời.
Một nhóm tám người đi trên đường rất khiến người ta chú ý, mặc
trang phục thông thường đã vậy rồi, đây lại còn là những quân nhân cao
ngất ngưởng, thân thể cường tráng nữa.Mấy người cũng không tính đi chèo
thuyền, lên xe bus rồi đi thẳng đến thành phố T chơi trò chơi.Đừng trước cửa khu vui chơi, tâm tình Cố Lăng Vi không hiểu sao càng lúc càng rối
rắm.
Cô nhớ khi còn học tiểu học, cha mẹ cô thường hay mang cô đến những
nơi như vậy, trong kí ức mơ hồ ấy, hình như dù là lúc nào ở đó cũng đông người.Đây vốn là nơi vui chơi, là thiên đường của trẻ thơ, thế mà giờ
đây bọn họ một đám