
Bành Đào và Trịnh Viễn ngồi giữa một đám nam sinh trúc trắc, giống như hạc giữa bầy gà, Trịnh Viễn chững chạc thâm trầm, mặt không đổi sắc, nhìn qua mới
lạnh lùng làm sao, Cố Lăng Vi luôn thiên vị loại đàn ông như thế này, cô cảm thấy như vậy mới đủ nam tính, mới giống một nam tử hán.
Diệp Bành Đào? Ánh mắt Cố Lăng Vi chuyển từ Trịnh Viễn lên người Diệp Bành Đào, vừa lúc đối diện ánh mắt anh ta đang đảo qua phía này, không
biết có phải là ảo giác hay không, trong nháy mắt Cố Lăng Vi cảm thấy
anh ta nháy mắt với mình, nhớ tới những gì Lý Dĩnh vừa nói, cô không
khỏi trợn ngược hai mắt lườm anh ta một cái, quần là áo lượt không đứng
đắn, đúng là uổng phí thanh danh của cha anh ta mà.
Diệp Bành Đào bị cô bé nào đó trợn mắt lườm một cái, không những
không để bụng ngược lại còn cười ha hả hai tiếng, ánh mắt lại càng không e dè nhìn chằm chằm Cố Lăng Vi.Trong cả đội quân tóc dài này, anh nhìn
thế nào cũng chỉ thấy Cố Lăng Vi thuận mắt, dáng vẻ vác súng ngồi ở kia, rất có khí thế nữ anh hùng, Diệp Bành Đào không khỏi nghĩ tới, nếu ông
cụ nhà mình nhìn thấy một cô bé kiên cường như vậy, không biết sẽ biến
thành bộ dạng gì nữa nhỉ.
Trịnh Viễn nhìn theo ánh mắt của Diệp Bành Đào, thấy ngay Cố Lăng Vi
giữa một đám người, ánh mắt bất giác đánh giá từ đầu đến chân cô bé một
lượt, mới chỉ qua hai lần cuối tuần thôi mà, cô dường như đã gầy đi
nhiều lắm.Anh nhớ lần đầu tiên nhìn thấy cô, khuôn mặt trắng nõn mềm
mại, dáng người hơi đẫy đà, cười rộ lên sẽ lộ ra hai chiếc răng khểnh,
vô cùng đáng yêu, bây giờ vừa đen vừa gầy, thế mà vẫn hiện ra vẻ duyên
dáng xinh đẹp hiếm thấy, hòa cùng với khí thế kiên cường.Nhìn qua đập
vào mắt chính là một tư thế oai hùng hiên ngang, lại còn xinh đẹp, dưới
vành mũ đôi con ngươi sáng rỡ như ánh sao vụt sáng, ánh mặt trời từ từ
chiếu xuống đây, không hiểu sao Trịnh Viễn thế nhưng lại cảm thấy sự
tươi mát khó hiểu từng đợt tràn qua người.
Trịnh Viễn biết mình bị điều tới hướng dẫn tân sinh viên tập bắn bia, chính là quỷ kế của Diệp Bành Đào, dù sao thủ trưởng học viện đều là
thuộc hạ cũ của cậu ta, cho nên hắn ở đây, ngoại trừ phóng hỏa giết
người ra, muốn làm gì mà không được. Nhưng mà Trịnh Viễn cũng hiểu rất
rõ tâm tư của mình, anh không hy vọng Bành Đào và Cố Lăng Vi có qua lại
sâu sắc gì, bởi những gì anh hiểu về Bành Đào, và cũng bởi vì sự yêu mến khó nói thành lời của anh đối với Cố Lăng Vi.
Anh hiểu rõ cá tính của Bành Đào, nhìn bên ngoài có vẻ cợt nhả, bất
cần đời, nhưng bên trong thật ra cực kỳ ngang ngược, không đạt mục đích
thề không bỏ qua, từ nhỏ đã như thế, phàm là thứ gì hắn thích thì nhất
định sẽ lấy bằng được, một khi đã lấy được rồi thì lại chẳng mấy chốc mà đem chúng gác xó, hoặc là vứt bỏ, không có gì là ngoại lệ, kể cả nữ
sinh.
Khuôn mặt Cố Lăng Vi như tỏa ra thứ ánh sáng rạng rỡ lóa mắt, Trịnh
Viễn không hy vọng có một ngày thứ ánh sáng đó sẽ vụt tắt, dù Bành Đào
mở miệng là nói thật lòng, nói thật, Trịnh Viễn cũng chỉ ừ bừa, còn thật lòng tới mức nào thì, Trịnh Viễn cảm thấy, Diệp Bành Đào bây giờ giống
như đang đánh bạc vậy, cậu ta sẽ không sao hết, nhưng mà Cố Lăng Vi một
khi đã thua thì sẽ không dậy nổi.
Đội trưởng Vu ở đằng trước bắt đầu điểm danh :
"Lượt đầu tiên chuẩn bị, Cố Lăng Vi, Trương Lệ Hồng, Hà Hiểu Vân . . ."
Cố Lăng Vi biết thông thường những người bắn đạn thật lượt đầu tiên
đều là những người ngắm bia xuất sắc, một là để thành tích không tới mức quá khó coi, hai là để cho những người phía sau lấy đó làm gương.
Thật ra cũng không khó lắm đâu, mọi người đều có thể bắn trúng đích,
một kiểu an ủi và ám thị tâm lý đây mà. Mấy người bị điểm danh bước ra
khỏi hàng, xếp thành một dãy, tiếp nhận năm viên đạn, thật cẩn thận đặt
đạn vào trong túi áo ngực.
Sắc mặt đội trưởng Vu lúc này hơi dịu đi, nói:
"Không cần phải căng thẳng, nhớ kỹ yếu lĩnh khi bình thường luyện tập là được, còn nữa, lần này các đàn anh hệ chỉ huy tới hướng dẫn các em,
bây giờ mời các đàn anh hệ chỉ huy lên làm mẫu."
Nói xong đội trưởng Vu phất tay với Diệp Bành Đào, lần này Diệp Bành
Đào là đội trưởng lâm thời dẫn đội đi, thật ra đối với phương pháp học
viện mới sắp xếp này, đội trưởng Vu cũng có sự phê bình kín đáo, chị dẫn binh đi, còn cần phải có người tới trường bắn làm mẫu hay sao, nhưng mà đây là do học viện sắp xếp, chị cũng không thể làm gì. Chị đương nhiên
không biết tất cả mọi chuyện đều là do cái tên Diệp Bành Đào này giở trò quỷ mà ra cả.
Nam nữ phối hợp làm việc không thấy mệt mỏi, người phát minh ra những lời này thật sự là rất trâu bò mà, đây là tiếng lòng của cô giáo
Lưu.Nhìn trận tuyến trước mắt mà xem, bất kể là nam sinh hay nữ sinh,
tinh thần tướng mạo đều đặc biệt nổi bật, tư thế oai hùng tỏa sáng,
giống như chuẩn bị lâm trận vậy. Hào hoa phong nhã, thanh xuân phơi
phới, đây là sự cảm thán trong lòng cô giáo Lưu, mình dù sao cũng già
rồi.
Diệp Bành Đào như vô tình lại như cố ý lướt nhìn qua Cố Lăng Vi, hô khẩu lệnh:
"Lượt thứ nhất vào chỗ, lên đạn, bắn."
Theo sau tiếng hô khẩu lệnh lưu loát của Diệp Bành Đào, mấ