
p tham mưu, với tay làm lộn xộn cả bàn cờ, miệng cười nham hiểm: “Lần này không tính, bác không
thắng đâu, ngài là tướng quân trăm trận trăm thắng, cháu chỉ mới là lính nhỏ, cấp bậc còn kém xa lắm, không được, lần tới bác phải cho cháu 20
quân, mới tính là công bằng”.
Diệp tham mưu đã sớm quen với trò xấu của cô bé này rồi, bất đắc dĩ
ngẩng đầu xoa xoa đầu cô : “Bác bây giờ bắt đầu hoài nghi, cháu có được
thành tích tốt như vậy có phải là chơi xấu người ta không đây, được rồi, lần sao cho cháu 20 quân, cháu cũng không thắng được”.
Diệp Bành Đào cười hắc hắc: “Lại thua rồi à, Vi Vi, em cũng quá kém
anh đi, từ ngày chơi cờ với ba lần đầu đến nay, cũng chưa thắng được một lần, mất mặt quá.
Cố Lăng Vi trừng mắt nhìn anh một cái: “Dù sao so với người không hiểu gì cả còn tốt hơn, phải không bác Diệp?”
Diệp tham mưu cười ha hả, không chút do dự thiên vị cô: “Đúng, không biết chơi ,mà còn cười nhạo người ta”.
Diệp Bành Đạo bị hai người liên thủ trêu tức thì bực mình, Diệp tham
mưu thế bộ dạng con mình không khỏi bật cười vui vẻ: “TIểu Vi Vi, sao
nào, có muốn bác Diệp nói cho một câu, điều động con tới bộ tuyên truyền của quân khu không?”
Cố Lăng Vi đứng lên, làm động tác nghiêm: “Báo cáo thủ trưởng, muốn
đi chiến thì phải ở tuyến đầu, muốn nắm cơ sở phải rèn luyện, con không
cần đặc cách đâu ạ”.
Diệp tham mưu trong mắt ánh lên nét tán thưởng: “Như vậy cũng tốt,
làm tân binh có thể rèn luyện thêm, trường quân đội dù sao cũng không
phải bộ đội chân chính, con phải cố gắng thích ứng, bác tin rằng Tiểu Vi Vi của chúng ta sẽ không làm bác thất vọng”.
“Vâng thủ trưởng, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ, đủ tư cách của một người lính”.
Nghiêm Thuận Thuận không khỏi há hốc mồm, bộ trưởng Lưu bật cười.
nói: “Được rồi, hai người nhà này đừng làm bộ đội trong nhà nữa”.
Bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, bộ trưởng Lưu nhìn sang Diệp Bành Đào
một cái: “Năm đó Diệp Bành Đào nói nhà mình là một trại lính, Diệp tham
mưu là đội trưởng, mẹ là đội phó, cậu nó và nó là binh, bây giờ cậu ta
đúng là lính rồi, lại còn nhiều hơn một người”.
Diệp Bành Đào nhìn Cố Lăng Vi: “Từ lúc con quen cô ấy đến giờ, cô ấy
đã bắt đầu đòi tham gia quân ngũ, vừa hay gặp nhà ta, cam đoan cả đời
đều làm lính luôn, cho em tham gia quân ngũ đủ”.
Mọi người đều cười to.
Buổi tối Diệp Bành Đào rất không tình nguyện lái xe đưa Cố Lăng Vi về nhà, dây dưa hồi lâu mới buông cô ra.
Nhà của Cố Lăng Vi đã bị phá, phải dời sang nơi định cư mới, vừa lúc
thuộc công ty của Lưu Thiếu Quân, cho nên cũng chiếu cố một chút, phân
đến một nhà ba phòng, Lăng Vi thường xuyên không ở nhà, mẹ Cố đưa cả ông bà ngoại cùng nhau đến ở, một là để dễ chăm sóc, hai là khu nhà này
điều kiện rất tốt, phía dưới còn có công viên, hai người muốn đi giải
sầu cũng tiện.
Dì út lâu lâu sẽ về nhà hai ngày, cho nên còn lại một gian phòng, dù
dì út và Tiểu Vi cùng về, không gian ở đó cũng lớn, cùng nhau ở cũng dư
dả.
Bước vào hành lang dưới khu nhà, cửa mở kêu một tiếng, Cố Lăng Vi vẫy vẫy với DIệp Bành Đào: “Em lên một mình được rồi, anh về đi”.
Diệp Bành Đào bĩu môi, cắn nhẹ lên môi cô một chút: “Cô bé nhẫn tâm,
sáng mai anh tới đón em, em nghỉ ngơi một ngày đi, mai phải theo giúp
anh, bằng không anh mà muốn thì bất chấp hết đấy”.
Nói xong thân người lại tiến gần hơn, Cố Lăng Vi cảm nhận rõ được anh đang biến đổi sinh lý rõ ràng, mặt đỏ lên thấp giọng: “Lưu manh”.
Diệp Bành Đào vô lại cười thật to, nghiêm trang nói: “Đồng chí Cố
Lăng Vi, em nói sai rồi, theo điều lệ quân đội mà nói, yêu đương không
dựa trên cơ sở kết hôn mới gọi là đùa giỡn lưu manh, chúng ta là quan hệ yêu đương đứng đắn, cho nên quang minh chính đại mà”.
“Là nhóc Diệp đến sao?”
“Vâng ạ, dì, cháu là Diệp Bành Đào”.
“Đứng ở cửa làm gì, lên đây nói chuyện đi, dì làm vằn thắn con thích ăn này, cho con ăn khuya”.
Từ máy bộ đàm dưới lầu truyền đến giọng nói dịu dàng thân thiết của
mẹ Cố, Cố Lăng Vi đạp anh một cước, thấp giọng: “Đi đi, không được ở lại nhà em”.
Diệp Bành Đào hôn cô một cái, nói sát bộ đàm: “Tốt quá, dì à, tài nghệ của dì cháu hâm mộ lâu rồi”.
Nói xong còn dứt khoát xách hành lý của cô lên lầu, Cố Lăng Vi hét lên phía sau: “Diệp Bành Đào, sao mặt anh dày thế hả?”
Diệp Bành Đào quay người nhìn cô cười hắc hắc: “Da mặt không dày sao
có thể đuổi lấy vợ được, không chừng em còn thành người của người khác
ấy chứ”.
Nói xong lưu loát chạy lên lầu.
Diệp Bành Đào ăn uống no nê làm mẹ Cố và ba Cố tươi cười rạng rỡ, lưu luyến mãi mới về, lát sau dì út cũng bất ngờ về nhà.
Hai người tắm rửa qua rồi dựa vào giường nói chuyện, Nghiêm Thuận
Thuận xấu xa mở rộng cổ áo ngủ của Cố Lăng Vi, cười đen tối: “Này thằng
nhóc kia không ngờ mãnh liệt thế nha, nhìn xem Tiểu Vi Vi nhà chúng ta
da thịt trắng nộn mà giờ thành cái dạng gì rồi”.
Cố Lăng Vi mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn dì, Nghiêm Thuận Thuận cũng
quét mắt sang, vui vẻ nói: “Đừng trách dì không cảnh báo con, nếu không
làm biện pháp an toàn, hai đứa mà có thai thì không tốt đâu, chuyện này
không hay ho gì”.
Cố Lăng Vi nở nụ cười: “C