XtGem Forum catalog
Giấc Mơ Tình Yêu

Giấc Mơ Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328034

Bình chọn: 9.5.00/10/803 lượt.

trắng của Hoàng Phúc.

Miệng của mọi người trong tổ đều há hốc, con mắt họ giống hệt một con

nai đi lạc. Họ tưởng tôi và Tuyết Ngân đang diễn kịch cho họ xem.

Tôi cố lôi giật Tuyết Ngân đi theo mình, còn Tuyết Ngân bấu chặt vào vạt áo của Hoàng Phúc. Thế giằng co này, chẳng khác gì một cảnh chị gái

đang cố lôi em gái thoát khỏi tay một gã sở khanh.

Lần này, tôi muốn khóc thật. Tôi muốn kêu thấu lên đến tận trời xanh.

Thử hỏi ở trên đời này, có người bạn nào tốt như tôi không ?

Tuyết Ngân ôm chặt lấy eo của Hoàng Phúc. Trong khi anh cứng đờ vì bất cờ, cô nàng đã đặt đôi môi mềm của mình vào môi anh.

Mắt và răng của mọi người đều rớt xuống đất, còn tôi hít một ngụm khí

lạnh. Điều tôi lo ngại đã đến thật rồi. Mỗi lần Tuyết Ngân say rượu, cô

nàng sẽ hôn bất cứ một chàng trai nào có bề ngoài dễ nhìn. Nếu họ là

người lạ thì không có điều gì đáng nói, nhưng đây là Hoàng Phúc, anh ấy

là sếp của chúng tôi.

Hu hu hu ! Tôi lại gào khóc trong lòng.

Tiếng huýt sáo và xì xầm vang lên, tôi còn nghe được cả tiếng cười khúc

khích của mấy cô gái. Tôi đỏ bừng mặt vì xấu hổ thay cho Tuyết Ngân.

Nhìn họ hôn nhau dù chỉ là môi chạm môi, tôi cũng luống cuống không biết phải làm thế nào. Là người trong cuộc Hoàng Phúc không có động tĩnh gì, một người ngoài cuộc như tôi, làm sao dám phá vỡ đi khoảng khắc “tươi

đẹp” của họ.

Cuối cùng anh cũng đẩy cô nàng ra. Tôi thở phào nhẹ nhõm.

_Xin….xin lỗi anh. Cô ấy không cố ý, lần nào cô ấy bị say rượu cô ấy cũng hành động một cách kì lạ như thế.

Mấy đồng nghiệp làm cùng tổ với tôi cũng lên tiếng giải thích giống như tôi nói.

_Không sao. Để tôi đưa cô ấy về.

Anh mỉm cười dễ dãi, anh không trách Tuyết Ngân.

Thấy anh không giận, tôi vui mừng.

_Cảm ơn anh. Nhưng mà không cần đâu, để em đưa cô ấy về là được rồi.

_Em không có xe. Nếu em muốn đưa cô ấy về, em lại phải bắt tắc xi. Anh có xe, nên để anh đưa cô ấy về.

Nghe anh nói cũng đúng, tôi không còn dám tranh giành quyền đưa Tuyết Ngân về nữa.

_Nếu thế, em thay mặt cô ấy cảm ơn anh.

Tôi giúp anh dìu Tuyết Ngân ra cửa.

Hoàng Phúc có một chiếc xe ô tô màu xám bạc, tuy không được mới những

vẫn còn rất sang trọng. Giúp anh mở cửa xe, tôi đỡ cô nàng ngồi lên ghế

xe phía trước.

Sau khi quậy chán, cô nàng này lại lăn ra ngủ như trẻ con. Tôi không

biết phải nói cô nàng này là một tiểu thư ngây thơ hư hỏng, hay là một

đứa trẻ không hiểu chuyện đây.

Thắt dây an toàn cho Tuyết Ngân xong, tôi đóng cửa xe ô tô.

_Em về luôn bây giờ chứ ?

_Em lúc nữa mới về. Anh và cô ấy cứ đi trước đi.

_Như thế cũng được. Anh tưởng em về bây giờ, tiện đường anh sẽ đưa em về luôn.

Tôi cảm động nhìn anh. Nhà tôi và nhà anh cách nhau rất xa, nói tiện

đường chẳng qua chỉ là nói đùa. Chỉ vì anh muốn tôi không phải áy náy

nên anh mới nói như thế. Tôi hiểu tấm lòng của anh, nên nói lời cảm ơn

anh.

Khi hình bóng chiếc xe màu xám bạc của anh vượt ra khỏi tầm mắt, tôi mới quay trở lại chỗ ngồi trong quán bar của mình.

Bây giờ cũng đã khá muộn nên có ba chú trong tổ đã cáo từ ra về. Dù họ có

ham vui, họ cũng còn có gia đình riêng cần quan tâm và lo lắng. Nếu về

muộn quá, cô vợ ở nhà lại suy nghĩ lung tung. Không chỉ các ông chồng sợ cảnh ghen tuông, mà ngay cả tôi cũng rùng mình. Chỉ nhìn thấy mấy cảnh

ấy ở trên phim, tôi đã không muốn điều đó xảy ra với mình. Chính vì

muốn tránh điều này, tôi quyết tâm sống một mình. Mai sau khi tôi già,

tôi sẽ vào viện dưỡng lão.

Có sáu người, đã về mất bốn, giờ chỉ còn lại ba người. Hai chàng thanh

niên vẫn còn trẻ nên họ đi tìm con mồi cho mình. Khi đã tìm được rồi, họ nhanh chóng tiếp cận đối tượng và chuyển đến ngồi cạnh cô gái đó để nói chuyện và tán tỉnh.

Ngồi trên ghế, tôi quan sát xung quanh. Tôi hơi buồn, cũng có cảm giác

cô đơn. Xung quanh tôi ai cũng có đôi có cặp, chỉ có tôi một mình. Nếu

nói rằng tôi cần có ai đó đi bên cạnh mình cả đời cũng không đúng, tôi

không cần một người đàn ông quản lý và chăm lo cho tôi cả đời, tôi chỉ

cần một người ở bên cạnh chia sẻ và an ủi tôi mỗi lúc tôi buồn.

Ly rượu trên tay dần vơi, tôi càng uống càng thấy mình tỉnh ra. Cầm ly rượu trên bàn, tôi rót đầy ly.

Ngả người ra sau ghế, ngước mắt nhìn lên trần nhà, đầu tôi trống rỗng,

lúc này tôi không thể tập trung suy nghĩ được bất cứ vấn đề gì.

Một lúc sau, có mấy người đàn ông đến bắt chuyện và làm quen với tôi.

Tôi cười thầm, xem ra tôi không cần phải đi mồi chài bất cứ ai, họ cũng

đã tự đến tìm tôi rồi.

Nếu là nửa tháng trước, tôi sẽ nhìn họ bằng ánh mắt đánh giá xem mình

nên chọn ai để gửi trao lần đầu tiên của một người phụ nữ, nhưng giờ cảm giác đó trong tôi đã chết, một lần là đã đủ lắm rồi. Tôi không muốn

chìm sâu vào cuộc sống tội lỗi, không có tương lai như thế.

Nhìn họ, tôi thấy họ khá bảnh trai và ưa nhìn. Họ nói rất nhiều, và cười cũng rất nhiều, nhưng tôi không nghe được một từ nào của họ. Họ khiến

tôi phiền chán và bực mình, má trái tôi vẫn còn đau nhức. Sự khó chịu mà tôi phải chịu trong nửa tháng qua đã ngấm sâu vào trong trí nhớ. Mỗi

lần tôi gặp phải vấn đề gì gian nan, ha