XtGem Forum catalog
Giá Lại Có Một Người Như Em

Giá Lại Có Một Người Như Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322562

Bình chọn: 10.00/10/256 lượt.

ô bận rộn vì mình như thế, giống như người vợ đối với chồng mình, lo lắng, không xa rời.

Cốc nước bên miệng khẽ lắc lư sánh ra ngoài một chút, Cố Nhậm mỉm cười, dịu dàng cầm khăn giấy lau cho cô, Nguyễn Ân né tránh, hoảng loạn cầm lấy khăn giấy tự mình lau, sau đó cô đứng dậy, cầm túi xách chuẩn bị ra về.

“Anh Cố Nhậm, hôm nay em không thể đợi anh cùng ra viện được, Tây Lương đang ở nhà, em muốn về nhà ăn cơm với anh ấy…”

nói xong, không đợi anh trả lời, cô xoay người bước đi nhưng cổ tay bị ai đó giữ lại. cô quay đầu nhìn Cố Nhậm, anh nằm trên giường bệnh, ánh mắt phóng ra ngoài ô cửa sổ.

“Em đã đồng ý không để anh ở lại đây một mình.”

“Nhưng…”

Nguyễn Ân muốn giải thích, nhưng thanh âm lạnh lẽo của Cố Nhậm đã cắt ngang: “Nguyễn Nguyễn, em đã đồng ý với anh rồi”.

Bàn tay vẫn không chịu buông, khăng khăng giống như đứa trẻ đang đòi kẹo. Nguyễn Ân đột nhiên nhớ lại quãng thời gian đầu ở Mỹ, khi cô tuyệt thực hình như cũng bướng bỉnh như thế này? Ấu trĩ, ích kỷ! Ngày ấy, Cố Nhậm đã phải tốn bao nhiêu công sức để mà nhẫn nại, để mà thông cảm, để mà bao dung cô? Anh đã phải dùng bao nhiêu lời ngon ngọt để dỗ dành cô? Nghĩ đến điều đó, Nguyễn Ân lại mềm lòng.

Muộn một chút chắc không sao đâu?

Thế là, cô ngồi xuống.

Lần này, ở lại đến tận chín giờ tối. Chiếc bình truyền dịch tựa như không bao giờ hết, cứ bình này tiếp nối bình kia. Nguyễn Ân bắt đầu nôn nóng, cầm di động ra khỏi phòng bệnh gọi điện thoại cho Cố Tây Lương.

Chuông mới reo một tiếng đã có người nghe.

“A lô.”

Nguyễn Ân thấp thỏm.

“Tây Lương…”

“nói.”

Anh đang đợi cô thành thật giải thích.

Nhưng…

“Biên tập viên mời ăn cơm, giờ chắc em chưa về được…”

Đầu dây bên kia im lặng, Nguyễn Ân dường như có thể nghe thấy tiếng hít thở của anh.

cô cả gan thăm dò.

“Anh!”

Giọng nói của Cố Tây Lương lại vang lên, truyền tới lỗ tai Nguyễn Ân. Ngữ điệu không gấp, cũng chẳng bình lặng, mà là cực kỳ lạnh lẽo, một sự lạnh lẽo vô tận.

“Đột nhiên anh nhận ra bản thân thật ngu ngốc. Nguyễn Ân, em cũng vậy, ngu ngốc đến mức liên tiếp bị tổn thương, liên tiếp thất vọng, hi vọng, rồi lại thất vọng.”

Sau đó là chuỗi tít tít liên hồi báo hiệu cuộc gọi đã bị ngắt. Đầu óc Nguyễn Ân ong ong.

cô ngỡ mình nghe nhầm, hoặc Cố Tây Lương nhận nhầm người. Bằng không, vì sao anh lại vô duyên vô cớ nói những lời khó hiểu như thế? Thế nhưng không phải, anh gọi chính xác tên cô, Nguyễn Ân, không phải Nguyễn Nguyễn, càng không mang theo bất cứ cảm xúc nào.

Cảm nhận đã xảy ra chuyện gì, Nguyễn Ân rất sợ hãi.

Ninh Lam Nhân đang ngồi ở sofa nghe tin tài chính, bất ngờ nhận được điện thoại của Cố Tây Lương. cô mở to mắt, lập tức nghe máy.

“Giám đốc?”

Anh không hề vòng vo mà nói thẳng vào việc chính.

“Tôi đang ở dưới nhà cô, cùng tôi đến bệnh viện một chuyến.”

Có những niềm hạnh phúc tựa chiếc đồng hồ cát, chậm rãi chảy, chậm rãi đếm ngược.

Năm, bốn, ba, hai, một…

Chuyện gì cần xảy ra thì cuối cùng vẫn xảy ra, bất kể bạn đã chuẩn bị cho nó hay chưa. Cuộc đời này vốn thích chơi trò đánh bất ngờ.

Cố Tây Lương đột ngột tắt máy, Nguyễn Ân đứng ngây ngốc ngoài cửa chừng nửa phút mới định thần lại, sau đó hoảng loạn quay vào phòng bệnh.

Trông thấy gương mặt cô, Cố Nhậm mới thở phào một hơi. Anh cứ tưởng cô đã đi rồi, cứ tưởng mình lại một lần nữa thua cuộc. Thấy Nguyễn Ân thấp thỏm ngồi xuống bên giường, trên mặt cô viết mấy chữ hồn bay phách lạc, anh gạt mấy sợi tóc mái lõa xõa trước mặt cô, nói: “Sao thế? Trời lạnh mà sao em lại đổ mồ hôi?”

Nguyễn Ân đưa tay lên quệt trán, bấy giờ mới nhận ra trán mình đã ướt đẫm mồ hôi, bất giác trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi. cô hi vọng mình nghe nhầm, hi vọng vừa rồi chỉ là ảo giác. Nhất định thế.

“không biết, em không biết…”

Ánh mắt cô không che giấu được tâm trạng hoảng loạn.

Cố Nhậm đã đoán được cô gọi điện cho ai, cũng lờ mờ đoán được nội dung ra sao. Anh có chút không đành lòng, còn có, một chút đau đớn. Cơ hồ như không kịp cân nhắc, không kịp nghĩ ngợi, anh vương tay đặt sau gáy Nguyễn Ân, khẽ kéo cô lại gần rồi hôn lên trán.

Sau đó, cửa phòng bệnh bị mở ra, bắt đầu một vở hài kịch mới.

Trong ván cờ tình cảm, ai cũng đã từng cẩn trọng cân nhắc xem rốt cuộc nên làm thế nào mới có thể chung sống hòa thuận với người kia. Là yêu nhau sâu đậm, chiếm đoạt đối phương?

sự xuất hiện đột ngột của Cố Tây Lương như một cơn sóng thần đáng sợ. Đương nhiên, điều đó đúng với một mình Nguyễn Ân, người còn lại chỉ thoáng ngạc nhiên một chút. Nguyễn Ân còn chưa hết kinh hãi sau nụ hôn kia thì hình ảnh Cố Tây Lương đã xuất hiện trong tầm nhìn. Thế nhưng, từ lúc bước vào cửa, ánh mắt anh chưa hề dừng lại trên người cô.

Cố Nhậm nửa vô tình nửa cố ý liếc Nguyễn Ân, rồi lại nhìn sang cậu em trai ruột của mình, đang định lên tiếng thì Cố Tây Lương đã nói trước: “không cần nhìn người khác. không ai nói gì với em cả”.

Người khác, người khác, người khác…

không thể phủ nhận, hai chữ ấy như một lưỡi dao, đâm thủng trái tim Nguyễn Ân, đau đớn vô cùng.

rõ ràng hôm qua hai người còn dùng vòng tay của mình sưởi ấm cho đối phương, rõ ràng đêm qua còn