XtGem Forum catalog
Gia Đình Ngọt Ngào Của Tôi

Gia Đình Ngọt Ngào Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324090

Bình chọn: 7.5.00/10/409 lượt.

i lắm. Chúng tôi đi trên con đường núi, liên tục

quay lại vẫy tay chào nhau, mãi cho đến khi không nhìn thấy rõ Trác Mã và đám

học sinh trước cổng trường mới thôi.

Ngày hôm sau, chúng tôi dậy rất sớm.

Hôm nay là ngày thứ mười hai tôi và Triết rời Thượng

Hải, cũng là ngày thứ ba gặp lại Triết. Tôi đã viết trong nhật kí như thế này:

chúng tôi đã quyết định ngày mai khởi hành về Thượng Hải, nhưng trước khi đi

cũng có nhiều việc phải làm.

Hôm nay đúng lúc truyền hình có phát trực tiếp cuộc

thi bóng bàn quốc tế, có đội Trung Quốc tham gia. Hơn nửa thôn đều chạy tới nhà

bố mẹ Triết xem ti vi. Triết bận rộn hết đưa thuốc lá, lại pha trà, giúp bố mẹ

đón khách. Tôi và Lộ Phong Thiền vui vẻ đứng bên cạnh xem cảnh tượng náo nhiệt

trước mắt.

Đợi đến khi Triết có thể lui ra sau, chúng tôi cùng

lái xe đi lên huyện.

Một là cần mua những vật dụng thiếu thốn cho học sinh trong thôn, hai là sắm

thêm những vật dụng thiết yếu cho sinh hoạt của bố mẹ Triết, và quà cáp nữa. Họ

từ núi ra vẫy xe lên huyện một chuyến cũng rất vất vả, chân cũng không còn cứng

cáp. Mỗi năm họ cũng không đi được mấy chuyến lên tận huyện. Ba là mời Đường

Cương ăn bữa cơm.

Nói tới Đường Cương, gia đình Triết đều có ấn tượng

sâu sắc, nhất là Triết luôn cảm kích anh ta, vì Đường Cương đã hết lòng chăm

sóc và giúp đỡ tôi trên chuyến đi vừa qua. Sau khi đưa tôi đến nhà bố mẹ Triết,

Đường Cương được bố mẹ Triết một mực giữ lại ăn tối. Chỉ có điều lúc đó tôi bị

ngất nằm trên giường nên không biết tí gì.

Đường Cương đã kể cho gia đình Triết về việc hai lần

gặp tôi rất bất ngờ trên đường như thế nào, nhất là lần thứ hai khi ngồi xe

cùng tôi, gặp phải vị hòa thượng già Tây Tạng bị tai nạn, tôi và anh xuống xe

chờ bên đường để xử lí chuyện hậu sự của ông.

Mẹ Triết vốn rất tín Phật thậm chí còn cho rằng mọi

chuyện xảy ra như vậy đều do Bồ Tát sắp xếp. Tối qua khi đi bộ bên ngoài, Triết

còn nói mẹ anh có ấn tượng sâu sắc về việc làm nghĩa cử của tôi, còn nói riêng

với anh rằng “Cô Ngụy này có tấm lòng rất tốt”.

Sáng hôm qua, sau khi tôi đưa quyển kinh cho Triết

xem, lại kể tỉ mỉ về chuyện vị hòa thường xấu số, Triết luôn miệng nói “Thật

không ngờ”. Và sau khi tôi kể rất đơn giản về vụ cướp của ở Trùng Khánh, mặt

anh trắng bệch, như thể sắp ngất đến nơi. Anh không tài nào tin nổi tôi lại dũng

cảm đến vậy. Trong ấn tượng của anh, thậm chí tôi luôn sợ hãi kêu toáng lên khi

bắt gặp một con sâu. Rõ ràng tôi giờ đây khác hẳn với tôi thời ở Thượng Hải.

“Hoặc là trước đây, anh chưa thực sự hiểu em”, cuối

cùng anh ôm lấy tôi và nói vậy.

Đường đi có một đoạn dài khấp khểnh, Triết cố gắng lái

xe không bị xóc. Tôi ngồi cạnh anh, không hề có cảm giác lạ lẫm như mấy hôm

trước ngồi xe từ huyện tới. Có thể điều này có liên quan rất lớn đến tâm trạng.

Phong cảnh bên ngoài vẫn náo nhiệt, một mảng trời xuân.

Tôi nhắm mắt, rồi đột ngột mở mắt ra hỏi, “Sáng hôm qua lúc ăn sáng, mẹ anh nói

với anh những gì?”.

Triết liếc vào gương chiếu hậu. Con chó lúc này cũng

đang nhắm mắt, nghỉ ngơi ở ghế sau. Chắc chắn nó cũng mệt rã rời bởi thời gian

qua (tôi cũng kể với Triết về chuyện suýt nữa nó bị ăn thịt ở giữa chuyến đi).

Giờ đây, mọi nhiệm vụ đã hoàn tất, nó bắt đầu nhắm mắt ngủ suốt ngày. “Không có

gì”, Triết chuyển ánh nhìn về tôi ở bên cạnh, cố tình nói bằng giọng bình thản.

“Em không tin”, tôi nói. Tiếp đó là im lặng tới vài

phút, chỉ nghe thấy tiếng bánh xe nẩy tưng tưng trên con đường đầy đá sỏi.

“Được rồi”, Triết đành chịu thua, “Chẳng phải vẫn là

chuyện đó sao?”

“À”, tôi cố tình kéo dài giọng, “Bắt anh lấy Trác Mã chứ gì?”.

Triết lắc đầu, “Không phải”.

“Thế là gì?”, tôi hỏi.

Anh thở dài, “Thực ra cũng không có gì…”. Rồi anh kể

mẹ anh biết được nguyên do anh từ Thượng Hải trở về quê vì bị tôi từ chối lời

cầu hôn. Và tôi vội vã từ Thượng Hải đuổi theo tới đây, bây giờ cả hai lại quay

về với nhau tốt đẹp. Mẹ anh thấy hai đứa đều vất vả, nên trong bữa sáng đã hỏi

anh rốt cục có dự định ra sao. Nói tới đây, Triết đột nhiên im bặt. Tôi hỏi dồn

lúc đó anh trả lời ra sao. Anh lắc đầu, mỉm cười, “Anh không nói cho em đâu”.

Tôi nhún vai, giả bộ không quan tâm, “Rồi sao nữa?”.

“Rồi mẹ nói phụ nữ thành phố không thật tình”, Triết

thật thà kể.

“Thì ra là vậy”, tôi nói, rồi đột ngột cù nách anh.

Anh vội vàng kêu ầm lên: “Em điên rồi, anh đang lái xe đấy!”.

“Chẳng phải mẹ anh nói phụ nữ thành phố không thật

tình mà?”, tôi nói.

Anh trầm ngâm hồi lâu, “Quả thật anh có bố mẹ nông dân

rất ngoan cố, nhất là mẹ anh. Cả đời bà không ra khỏi núi, chỗ xa nhất là tới

huyện Đan Ba, tầm nhìn có hạn, nên bản năng luôn ngờ vực về người thành phố,

nhất là về phụ nữ thành phố”.

Tôi không nói gì. Những gì Triết nói đều đúng sự thật.

Còn nhớ một năm trước khi chúng tôi mua căn hộ ở Thượng Hải, muốn mời bố mẹ anh

tới ở một thời gian, nhưng mẹ anh nhất định không chịu. Lí do đưa ra rất buồn

cười, nói là người Thượng Hải quá đông, nông dân tới đó sẽ rơi mất linh hồn.

Hồi đó nghe vậy, tôi không thể tin nổi, cứ ngỡ bà bị điên. Nhưng sau khi