Polaroid
Gia Đình Ngọt Ngào Của Tôi

Gia Đình Ngọt Ngào Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323772

Bình chọn: 7.00/10/377 lượt.

hợt nhớ ra đã gặp anh ta ở đâu. Đó chính là người

học y đã giúp tôi trên chặng đường từ Thượng Hải tới Nghi Xương, khi tôi bị

ngất đi vì con chó đột nhiên cất tiếng nói. Tôi còn ấn tượng về cái tên của anh

ta, “Anh là Đường Cương?”.

Anh ta gật đầu, nhoẻn cười, rõ ràng rất vui vì tôi còn

nhớ tên anh. “Sao lại trùng hợp thế? Quả nhiên lại gặp nhau”.

“Đúng là rất trùng hợp”. Tôi cũng rất ngạc nhiên.

“Cô tới Xuyên Tây du lịch sao? Nơi đó phong cảnh rất

tuyệt, có núi tuyết, hồ bạch, dân tộc Tạng, từng bầy dê, bầy cừu”, anh ta thử

đoán.

Tôi lắc đầu, rồi lại gật đầu. “Cứ cho là vậy”, tôi

cười.

“Chà, nhà tôi ở đó”. Không đợi tôi trả lời, anh tự

nói, rồi lôi ra một tấm danh thiếp, đưa cho tôi. “Tôi làm kinh doanh, nơi đó

chúng tôi sản xuất rất nhiều loại thảo dược, đông trùng, tuyết liên hoa… Cô có

nghe nói không?”.

“Anh cũng sống ở Đan Ba sao?”, tôi nhìn tấm danh

thiếp, bên trên ghi giám đốc một công ty bán buôn thảo dược ở Đan Ba.

Anh ta khẽ cười kiêu hãnh, “Đúng vậy, đó là một nơi

tuyệt vời. Năm 2001, vệ tinh nước Pháp từ độ cao hơn mười vạn mét đã chụp được

một tấm hình rất thần kì. Năm dòng sông, năm ngọn núi cùng tạo nên một đóa hoa

mai nở trên mặt đất. Đó chính là đóa hoa của trái đất - Đan Ba”, anh ta nói

bằng giọng hướng dẫn du lịch.

“Bạn trai tôi cũng là người Đan Ba”, tôi nói. Vừa nói

dứt lời, tôi lại thấy ân hận. Xem ra tôi nói quá nhiều với một người lạ.

Quả nhiên anh ta chú y tới và hỏi rất hào hứng: “Bạn

trai cô tên là gì?”.

“Nhất định anh không biết đâu”, tôi từ chối.

“Hơn mười năm qua, tôi đi hết các ngóc ngách thôn xóm

để mua thảo dược. Đan Ba đâu có rộng lớn gì, về cơ bản tôi có thể nhận ra được

mặt. Cô cứ nói ra đó, xem tôi có quen không?”, anh ta vẫn kiên trì hỏi.

Tôi lắc đầu, cười xin lỗi, rồi quay lại ngắm cảnh bên

đường. Hai bên đường phần lớn là các đỉnh núi cao ngất, có lẽ đã vào địa phận

của Tứ Xuyên.

Nhớ lại nhà thơ Lí Bạch thời Đường từng có những câu

thơ miêu tả những vùng núi hiểm trở, giao thông không thuận tiện như Tứ Xuyên.

Những câu thơ đó lúc này thực sự nói đúng tâm trạng của tôi mong mỏi được gặp

Triết.

Dù khó khăn đến mấy, cũng vẫn phải đi tiếp.

Xe đột nhiên lắc mạnh, rồi một tiếng phanh chói tai

vang lên. Mọi người trong xe hầu như đều bị ngã nhào. Rồi xe dừng hẳn, mọi thứ

hồi phục lại bình thường. Không khí yên tĩnh tới đáng sợ, có tiếng gió lốc

cuốn.

Tôi đang mơ màng ngủ, đột nhiên bị cú xóc xe làm bừng

tỉnh, toàn thân mồ hôi ướt lạnh, trán bị đập vào thành cửa sổ bên cạnh đau

điếng.

Chỉ nghe thấy mọi người trong xe hoảng loạn, có tiếng

ai đang kêu, “Chẹt chết người rồi, xe đâm chết người rồi!”. Tim tôi đập thình

thịch, ôm vội Lộ Phong Thiền vào lòng. Trong phút chốc lại nhớ tới cảnh tượng

thương tâm bố tôi bị xe đâm, nằm trong vũng máu đã đỏ sẫm. Không biết cái gì đã

khiến tôi đột nhiên dũng cảm đến vậy. Tôi đứng bật dậy, len qua đám người co

rúm, nhốn nháo và nóng rãy trên xe. Lúc này cửa xe đã mở toang, tôi nhảy xuống,

cùng mấy người đi sang đường.

Bên kia đường là một chiếc xe đạp bị nghiến gãy dúm

dó. Cách đó không xa là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi trong bộ cà sa màu

vàng cam nằm vật trên đường. Đầu ông ta cạo trọc, lưng đeo một túi vải. Ông là

một hòa thượng Tây Tạng.

Nửa thân trước của ông đều đẫm máu, nhưng mắt ông vẫn

mở to, lóe lên những tia sáng quái lạ. Tôi không khỏi sững sờ nhìn ông đăm đăm,

phảng phất như thể nhìn thấy một thế giới chưa từng nhìn thấy với vô số vì sao

lấp lánh và những cơn lốc đầy bụi vàng. Tôi đã bị thổi tới một không gian thần

bí ở ngoài trái đất.

Ảo ảnh chưa đầy một giây rồi tan hẳn.

Rồi tôi ngạc nhiên khi thấy vị hòa thượng đó đột nhiên

mỉm cười với tôi.

Tôi không dám tin, cứ ngỡ là nhìn lầm, đang định cúi

xuống sát gần ông thêm chút nữa, thì vị hòa thượng đã nhắm mắt lại. Lúc này,

toàn thân tôi bị úp chụp trong nỗi đau thương và khiếp sợ không tài nào tả nổi,

nước mắt tôi không ngừng tuôn. “Mau tới đây, phải đưa ông ấy đi bệnh viện”, tôi

nghe thấy giọng nói tuyệt vọng của mình vang trong không gian.

Người đàn ông có tên Đường Cương xuất hiện bên cạnh

tôi. Anh ta ấn mạnh lên vai tôi, “Đừng hoảng hốt”, anh ta nói nhỏ rồi ngồi sụp

xuống xem mạch cho hòa thượng, vạch mắt ông ra xem. “Ông ấy chết rồi”, anh ta

khẽ nói, như thể tự nói vậy.

“Tôi không tin”, tôi gắng hạ giọng, kêu ầm lên, “Chúng

ta phải đưa ông ấy vào bệnh viện ngay”. Anh ta không thèm đáp trả, cũng không

nhìn tôi.

Lướt mắt qua đám hành khách vây quanh, không thấy tài

xế đâu. Đầu tôi như sắp nổ tung, liền rảo bước tới cửa xe. Quả nhiên bác tài

vẫn đang ngồi trên xe, ra sức hút thuốc, lớn tiếng thanh minh với mấy hành

khách nhát gan còn sót lại. “Không phải lỗi tại tôi. Rõ ràng ông ta cưỡi chiếc

xe đạp rách đi lảo đảo. Tự mình tìm tới chỗ chết, còn trách ai nữa? Các người

nói xem, hôm nay sao chúng ta lại xui thế nhỉ, không biết gặp chuyện ma quỉ

gì?”.

Mấy hành khách cũng phụ họa theo, “Đúng thế, chuyện

này không trách bác được. Người đó gặp chuyện xúi quẩy, tự mình tìm tới chỗ

chết thôi”.