
. Tôi gật đầu, “Tôi muốn rời Trùng Khánh, càng nhanh càng tốt”.
Ông Dương rõ ràng là một cảnh sát nhiều kinh nghiệm phong phú. Ông cười hiền
lành rồi vỗ lên vai tôi, “Cô Ngụy, thực ra cũng không cần đi gấp quá”. Ông nói,
“Chỉ cần ở thêm 2,3 hôm nữa. Một là để vết thương trên cổ khỉ hẳn, hai là, dù
sao cô cũng chưa từng tới đây. Nhân dịp này đi thăm thú Trùng Khánh và cùng hỗ
trợ công việc của chúng tôi, làm một số công tác tuyên truyền với xã hội. Giới
truyền thông rất cần sự xuất hiện của những thanh niên dũng cảm, đa mưu túc trí
điển hình như cô”.
Nhất thời, tôi không nghĩ ra được lí do để nói “Không ”.
Trước khi ra về, hai viên cảnh sát chúc tôi mau chóng lành bệnh và hẹn tôi sáng
hôm sau tới sở cảnh sát để lấy lời khai. Lúc đó, họ sẽ có xe tới đón.
Từ khi Triết bỏ đi tới nay, gần như suốt một tuần tôi hầu như không phút nào
được tĩnh tâm, lúc nào đầu óc cũng quay cuồng hoặc sự cố xuất hiện, đặc biệt là
sau những chuyện mạo hiểm tối qua, tôi thực sự đã thấm mệt. Tôi lại nhanh chóng
chìm trong giấc ngủ trĩu nặng trên giường bệnh, thậm chí bỏ luôn bữa trưa.
Tới chiều khi tỉnh giấc, tôi thấy tinh thần khá hơn rất nhiều, định ra ngoài
tìm chỗ lên mạng gửi email. Cô hộ lí trẻ phụ trách chăm sóc tôi lúc đầu nhất
định không để tôi đi, nói rằng cảnh sát đã dặn, hôm nay tôi phải được nghỉ ngơi
tốt ở bệnh viện. Nhưng tôi và cô ta cứ giằng dai mãi, tôi nói vừa nãy cảnh sát
cũng nói tôi cần đi chơi để tìm hiểu thành phố này. Mãi sau, cô ta mới đồng ý.
Lộ Phong Thiền cứ phủ phục bên giường tôi. Trông tinh thần nó vẫn tốt. Cô hộ lí
tốt bụng còn đặt trước mặt nó một cái chậu toàn đồ ăn. Thấy tôi tụt xuống
giường, thay quần áo giày dép như sắp ra ngoài, nó rất vui. Thì ra chó cũng
không thích bệnh viện. Từ nhỏ, tôi đã rất sợ bệnh viện. Người của bệnh viên rất
hiếm hoi cười, dù chỉ là cười mỉm. Mùi trong bệnh viện luôn là thứ mùi xộc
thẳng vào mũi, khiến người ta nghĩ ngay tới chết chóc, Nhưng vì bố tôi bị hô
luôn phải tới bệnh viện, nên hồi đó tôi rất thông cảm với bố.
Lúc ngắm trong gương, tôi thấy mặt mình vẫn còn nhiều vết bầm tím. Dưới ánh
đèn, đột nhiên tôi nhìn thấy gương mặt của gã tối qua ra sức lấy chiếc ví tiền
đập vào mặt tôi. Toàn thân tôi bất giác run lẩy bẩy. Nếu lúc đó, tôi không vớ
được thứ đánh lại, hẳn.. Gã lại là một con thú từng phạm các tội cưỡng hiếp,
giết người, cướp của nữa chứ. Tôi lắc đầu rất mạnh, không dám nghĩ tiếp.
Đi trên đường, ánh nắng rực rỡ, không khí có mùi tinh sạch. Tôi hít sâu mấy
hơi, cố đẩy lùi cái bóng u ám đêm qua.
Có một quán bar không xa, tôi bước vào. Bên trong lèo tèo dăm người, chủ quán kinh
ngạc nhìn vết băng bó trên cổ tôi và con chó đeo vòng tránh cắn người bên cạnh.
Nhưng ông ta không nói gì, chỉ cho tôi tới một chiếc máy tính đang trống.
Tôi mở hòm thư, quả nhiên có không ít email, nhưng không hề có thư nào từ Triết
mà tôi mong nhớ nhất. Tôi trả lời những lá thư cần thiết, cuối cùng viết cho
Triết một lá mail dài.
Nhưng vừa mở đầu “Anh yêu”, đầu óc tôi lại trở nên trống rỗng. Tôi cũng không
biết cần nói với anh những gì? Những gì cần nói không phải đã nói hết trong các
mail trước và trong các tin nhắn điện thoại rồi sao? Không lẽ lại kể câu chuyện
đêm qua? Kể rằng anh có một người đẹp vượt ngàn dặm đuổi theo anh tới mức suýt
mất mạng?
Tôi tựa lưng vào thành ghế, nhìn đăm đăm lên màn hình trắng tinh.
Mười phút sau, tôi quyết định bỏ cuộc, không gửi tiếp nữa. Tính tiền xong, tôi
và con chó ra khỏi tiệm nét.
Tôi không muốn về bệnh viên chút nào, cứ đi lung tung trên đường. Cũng giống
như Nghi Xương, TRùng Khánh cũng giáp song Trường Giang, luôn tanh mùi cá,
khiến bạn liên tưởng ngay những thứ như nước, sinh mạng, nguy hiểm… Từ nhỏ tôi
đã sợ và mê nước, rất thích ngắm bóng mình dưới nước, nhưng lại không tài nào
thở được trong nước. Bất kì chuyện gì cũng có hai mặt của nó.
Vô tình tôi phát hiện mình đang đi trên đường Trung San Tam Lộ và khách sạn năm
sao mà tôi cần tìm không xa.
Thoạt đầu, nhân viên khách sạn nhất định không chịu để
tôi dắt chó vào. Trên người tôi mặc toàn đồ hiệu, nhưng đáng tiếc đều không
phải là những thứ khoa trương, có thể nhìn là biết ngay. Chiếc áo hiệu Comme
des Garcons mỏng manh cố tình làm nhàu nhĩ và cắt thêm mấy lỗ rách. Chiếc túi
hiệu Cartier trông cũng không thấy rõ tên. Một là do gu thẩm mĩ của tôi, hai là
tôi cũng suy tính tới sự an toàn “không nên khoa trương” khi đi xa. Vết thương
quấn băng trên cổ tôi và chiếc vòng trên cổ con chó khiến người ta rất nghi
ngờ. Huống hồ khách sạn đã có quy định “Không được dắt vật nuôi theo”.
“Thứ nhất, không phải tôi muốn vào ở, chỉ muốn uống 1 ly bên bể bơi. Thứ hai,
tôi và con chó của tôi có lí do cần thư giãn cấp thiết”. Cuối cùng tôi nói sẽ
đi ngay lập tức nếu còn bị từ chối.
Một người đàn ông đeo biển “Giám đốc sảnh” đi tới, đột nhiên hỏi tôi và con chó
của tôi có phải là nhân vật chính đêm qua đã đánh nhau ác liệt với tên tội phạm
truy nã được đăng trên báo sáng nay không ? Tôi sững người , mặt đỏ bừng. Có lẽ
cả thành phố khó tìm