
m đi hết từ bên này đường sang bên kia đường, không ngừng bấm
máy ảnh tách tách.
Lúc này điện thoại của tôi chợt réo vang. Tôi sung sướng, cuống cuồng lúc tìm
trong túi xách. Lẽ ra tôi chỉ cần hai phút là có thể tìm thấy. Nhưng lần này
quá tệ, tay run rẩy khủng khiếp nên không tài nào tim ra nổi. Lộ Phong Thiền ở
bên cạnh hết nhảy lên lại lắc đầu, như thể cười cái dáng vẻ xúc động long ngóng
của tôi.
Cuối cùng tôi cũng tìm được điện thoại, nhìn số máy vừa gọi nhỡ, thì ra là dì
Lí trong nom cửa tiệm thời trang của tôi. Nghĩ một lát, tôi bấm máy gọi lại.
Nghe thấy tiếng tôi, dì Lí rất vui: “Cô Vệ à, cô vẫn khỏe chứ?”
“Tôi vẫn khỏe”, tôi nói. Trên chuyến hành trình, được nghe thấy giọng nói của
người quen cũng cảm thấy ấm áp. Hơn nữa, dì cũng gần bằng tuổi mẹ tôi.
Dì Lí vui vẻ báo, Sa – nhà thiết kế thời trang của của tiệm và cũng là bạn tôi
– vừa đoạt giải nhất dành cho Nhà thiết kế trẻ xuất sắc nhất châu Á trong cuộc
thi ở Tokyo. Liệu có nên nâng giá tất cả
trang phục của cô đang gửi bán tại tiệm chúng ta không?
Tin bất ngờ này không khiến tôi xúc động như dì, dù tôi cũng thấy tự hào khi mơ
ước của bạn tôi bao năm qua rốt cuộc cũng thành hiện thực. “Dì ơi, dì cứ tự
định liệu. Trước khi đi, cháu đã nói rồi, dì được toàn quyền xử lí mọi việc
trong tiệm”, tôi đáp. Tôi rất tin vào con người đã hết lòng vì cửa tiệm suốt
mấy năm qua này.
Rồi dì hỏi khi nào tôi về Thượng Hải, tôi thở dài, nói chưa biết.
“Cô Vệ, đi đường cẩn thận, nhớ chăm sóc mình, có chuyện gì phải gọi điện ngay,
đừng để chúng tôi lo lắng. À, còn nữa, cô Sa nghe nói cô không ở tiệm, liền hỏi
cô đi đâu. Chúng tôi đã kể thật là cô đi xuống miền Tây. Hiện cô ấy đang ở Tokyo,
nhưng có thể gọi về cho cô bất kì lúc nào”.
“Được rồi, dì, cảm ơn dì”, tôi tạm biệt bà và dập máy, tiếp tục đi trên đường
phố của một thành phố xa lạ. Cảnh vật xa lạ 2 bên đối với tôi không có nhiều ý
nghĩa lắm. Tôi chỉ là một khách qua đường vội vã, trên đường hầu như không
ngừng gót chân chỉ vì một mục đích: tìm bằng được Triết – anh bạn trai mà tôi
yêu say đắm – trở về bên cạnh tôi.
Cuộc trò chuyện với dì Lí vừa rồi giúp tôi quay trở lại tất cả những gì quen
thuộc ở Thượng Hải, tiệm thời trang của tôi, gia đình của tôi, bạn bè của tôi.
Tôi bứt mình ra khỏi những tưởng tượng trầm lặng, lấy hai tay xoa mặt, thử giúp
mình phấn chấn hơn, rồi quay lại gọi chó, rảo bước về khách sạn cách đó không
xa.
Màn đêm như mực lan tỏa bốn phía. Chúng tôi ngồi trên
chiếc xe rời Nghi Xương tới Trùng Khánh. Mọi cảnh vật lờ mờ ngoài cửa xe đều
nhanh chóng bị ném lại phía sau, như thể ném hết những kí ức nát rữa có thể
vĩnh viễn quên đi, không chút đáng tiếc.
Năm bố tôi chết, tôi đang học lớp 11, mọi môn học đều rất xuất sắc. Tôi được
thầy cô trong trường và cả bố tôi khẳng định rằng một năm sau, tôi có thể ung
dung thi đậu vào những trường đại học điểm trong nước như Đại học Bắc Kinh, Đại
học Phúc Đán… Bố tôi vừa được phong danh hiệu giáo viên xuất sắc trong trường
trung học mà ông đang giảng dạy, đồng thời ông cũng được chính quyền thành phố
Thượng Hải bầu chọn vào danh sách hai mươi giáo viên được hưởng chế độ trợ cấp
đặc biệt của nhà nước. Mẹ tôi vẫn đẹp như hoa, lặng lẽ, đảm đang. Gia đình tôi
mới mua thêm một chiếc xe đạp điện kiểu mới, khá hiện đại. Trung Quốc năm 1993
vẫn rất hiếm những loại xe như vậy. Ông bà nội tôi đã cho một nửa tiền mua xe,
coi như là món quà mừng bố tôi được khen thưởng.
Cuộc sống của cả nhà ba người chúng tôi như vừa mở ra một trang mới.
Cho tới một buổi tối, đồng hồ trên tường đã điểm mười giờ, nhưng bố tôi đến
trường dạy thêm buổi tối vẫn chưa về. Mẹ tôi bắt đầu sốt ruột, gọi điện tới văn
phòng nhà trường nhưng không ai bắt máy.
Tới 11 giờ, tôi vẫn ngồi trong phòng khách, bắt đầu buồn ngủ. Mẹ tôi cũng không
còn kiên nhẫn được nữa, cứ đi đi lại lại trước cửa nhà mở toang. Hai tay bà
xoắn vào nhau, nét mặt như sắp khóc bất cứ lúc nào. “Bố con đi đâu nhỉ? Rốt
cuộc ông ấy đã xảy ra chuyện gì?”. Như thể bà nói với tôi, và cũng như tự hỏi
chính mình. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy mẹ bấn loạn như vậy. Cũng rất khó trách,
bố tôi luôn nghiêm túc, đáng tin, làm việc gì cũng đúng giờ phăm phắp, mấy chục
năm qua ông đều ra khỏi nhà và về nhà rất đúng giờ. Nếu có chuyện gì, chắc chắn
ông cũng bật điện về báo.
11h 15 phút, tôi nói mẹ cùng đi tìm. Mẹ tôi gật đầu, mắt đẫm lệ, như đã linh
cảm được điều bất thường.
Trên đường vắng tanh không một bóng người. Hai mẹ con tôi nhanh chóng rảo bước
men theo con đường mà bố vẫn thường đi. Hôm đó là mùa thu, lá vàng trên đất vỡ
ra những tiếng vụn sắc nhọn khi bị chân chúng tôi đạp lên, nghe rắc rắc. Như
thể có thứ gì đó không may vừa cùng chạy với chúng tôi trong gió. Chúng tôi
chạy rất nhanh, nó cũng chạy rất nhanh, dẫu muốn dứt bỏ cũng không được. Sắp
tới trường học, chân càng run hơn. Bố, bố ở đâu? Không có tiếng đáp. Không khí
bắt đầu đốt lên thứ gì đó thần bí, từng đốm lửa nhỏ cứ tới gần, hy vọng được
bùng lên. Tôi không cảm thấy gương mặt mình đã ướt, cũng không p