
hết lời, Hạ Ngự Đường
nhanh chóng phi thân hướng theo phía đông mà đi, trong lòng lo lắng càng sâu.
Đáng chết! Nếu Nguyên Tiêu thiếu một cọng lông tơ, hắn
tuyệt không sẽ bỏ qua bọn họ!
“Ngô……” Nóng quá!
Nguyên Tiêu thống khổ mở mắt ra, muốn dùng tay lau đi
mồ hôi trên trán, lại phát hiện tay của chính mình bị trói, không thể nhúc
nhích
Nàng sửng sốt một chút, còn chưa hoàn hồn, bên tai
liền truyền đến tiếng cười đắc ý.
“Tỉnh?” Lưu Hổ ngồi xổm trước người Nguyên Tiêu, thân
thủ khinh sờ hai má nhẵn mịn mềm mạiánh mắt dâm uế nhắm thẳng trên người nàng
đánh giá.
“Ngươi……” Nhìn Lưu Hổ, Nguyên Tiêu sợ run, lập tức hồi
tưởng khởi hết thảy. “Ti bỉ! Dám dùng loại thủ đoạn hèn hạ này……”
Nàng gầm nhẹ, thanh âm lại như miêu nhỏ, khuôn mặt nhỏ
nhắn phiếm lên một chút ửng hồng, hỏa diễm trêu người tràn ngập trong, giữa
chân cũng phiếm ra một chút ngứa ngáy cảm giác.
Cảm giác này, quen thuộc này, làm cho nàng chấn động,
lập tức biết chính mình bị hạ cái loại dược gì.
Đáng chết! Nàng sơ suất quá.
“Chậc chậc! Không nghĩ tới ngươi phụ nữ này không chỉ
dáng người hảo, ngay cả da thịt đều lại tinh tế mềm mại lại nhẵn mịn, thật tốt
sờ.” Lưu Hổ cười dâm đãng, tay chậm rãi theo hai má đi xuống.
“Tránh ra……” Nguyên Tiêu muốn giãy dụa, nhưng cả người
đều bị dây trói, toàn thân nàng cũng không sử dụng được ra một tia khí lực, chỉ
cóthể mở to mâu, thần trí cường chống đỡ, trừng mắt Lưu Hổ, cánh môi quật cường
phun ra cảnh cáo. “Ngươi dám chạm vào lão nương thử xem!”
“Hắc hắc, Lão Tử liền chạm vào người ngươi” Lưu Hổ thô
lỗ cách quần áo bắt lấy một cái tuyết nhũ, tà dâm nhìn Nguyên Tiêu. “Hừ! Xú bà
nương, chuyện hôm kia, chúng ta sẽ tính toán sau, trước hết, làm cho Lão Tử
thỏa mãn đã”
Nói xong, bàn tay một bên dùng sức nắm bắt tuyết nhũ.
“Chậc chậc, ghê gớm thật, thực nhuyễn…… A!” (Nhuyễn: mềm)
Đột nhiên, Nguyên Tiêu dùng chính đỉnh đầu của mình,
dùng sức tiến thẳng tới, Lưu Hổ lập tức rống lên một tiếng, hai tay ôm lấy hạ
bộ chính mình, thống khổ mà rên.
“Đồ thối kỹ nữ chết tiệt này” Lưu Hổ vặn vẹo
nghiêm mặt, hung tợn hướng mặt Nguyên Tiêu chưởng lên một phát
Nguyên Tiêu cổ họng cũng không bậc lên một tiếng, chậm
rãi quay mặt lại, hai má sớm phù thũng, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn đang quật
ngạo (Quật cường+ ngạo mạn), không chịu thua nhìn Lưu Hổ.
“Vương bát đản, nếu ngươi dám chạm vào ta, ta sẽ giết
ngươi!” đau đớn từ da mặt tuyền lại, miễn cưỡng giúp nàng duy trì một tia thanh
tỉnh, cố gắng kháng cự hỏa diễm trong cơ thể.
“Con mẹ nó, Lão Tử liền chạm vào cho ngươi xem,
làm cho ngươi thích đến phải gọi ca ca.” Lưu Hổ khí thế cởi lưng quần xuống,
một bên kêu gào. “Các huynh đệ, chờ ta xong, liền đổi các ngươi!”
Lời nói của hắn làm cho đám thủ hạ một bên cao hứng
gào thét, ánh mắt dâm dục nhắm thẳng đến người Nguyên Tiêu, hận không thể lập
tức một ngụm nuốt nàng vào bụng.
Áp lực trong lòng, dâng lên một tràn sợ hãi, Nguyên
Tiêu lạnh lùng trừng mắt nhìn bọn họ, thân thể run rẩy, lại quật cường giấu
giếm đi một tia sợ hãi.
“Hừ! Cho ngươi nếm thử, Lão Tử lợi hại chỗ nào” Lưu Hổ
đánh về phía Nguyên Tiêu, thô bạo xé rách quần áo trên người nàng, trảo da thịt
xoa tuyết trắng
“Tránh ra……” thanh âm phản kháng mang theo một tia khẽ
nấc, Nguyên Tiêu ra sức giãy dụa, dùng lực cố gắng phá chặt dây thừng thô siết
trên cổ tay, thấm ra một tia huyết, mang đến sự đau đớn.
Nhưng sự đau đớn rốt cuộc cũng không khống chết được
dục hỏa trong cơ thể, thanh âm phản kháng hóa nhẹ, thậm chí không tự giác dán
lên người Lưu Hổ.
“A, Lão Tử lập tức khiến cho ngươi thích.” Thấy
nàng đã bị dược hiệu khống chế, Lưu Hổ càn rỡ nở nụ cười, dùng sức kéo hạ tiết
khố, thẳng lưng sẽ xâm phạm nàng.
Không cần……
“Cổn! Không nên đụng ta……” Nguyên Tiêu thấp nhượng,
liều mình phản kháng, trong óc hiện lên thân ảnh của một người, trực giác nàng
khóc hô lên “Hạ Ngự Đường……”
“Đáng chết!”
Hạ Ngự Đường nhất nhanh liền đuổi tới, ập vào mắt là
hình ảnh đáng phẫn nộ, hắn rống lên một tiếng, nhanh chóng phi thân đá văng ra
Lưu Hổ.
“A ──” Không dự đoán được sẽ có người đến phá hư
chuyện tốt của hắn, Lưu Hổ không kịp phòng bị, bị một cước đá vang tới phía
tường, thống khổ khóc thét.
“Tiêu nhi!” Vừa thấy quần áo trên người của Nguyên
Tiêu bị xé rách, da thịt dính lên dấu ấn xanh tím, liền ngay cả hai má cũng sưng
lên, Hạ Ngự Đường không khỏi đau lòng, lại phẫn nộ.
Hắn cởi bỏ dây thừng trên người nàng, nhìn cổ tay nàng
xuất hiện nhiều vết hằn, một vài vết thương còn rỉ máu, lửa giận trong lòng
càng tăng lên.
“Hạ Ngự Đường……” Nghe được thanh âm của hắn, Nguyên
Tiêu mê sương mù mông mở mắt ra, trong mơ hồ thấy được khuôn mặt kia, nàng an
tâm nở nụ cười. “Ngươi đã đến rồi.”
Vừa thấy hắn đến, cả người nàng đều thả lỏng, nước mắt
ẩn nhẫn hồi lâu không tự chủ được rớt xuống….
“Ta đến đây, đừng sợ, ta sẽ không bỏ qua tên chết tiệt
này!” Hạ Ngự Đường lạnh lùng nói xong, bàn tay to lại cực kỳ ôn nhu ôm lấy
nàng, nhanh cởi áo khoác, bao ở nửa thân trần của nàng.
“Ta…… Nóng quá……” Ôi Hạ Ngự Đường, Nguyên Ti