
vô cùng quái dị, lông mày dính chặt vào sống mũi,
giống như giận mà không phải giận, giống như cười mà không phải cười,
không phải phức tạp bình thường. Lâm Tuyển bảo Văn Lam đi trước, sau đó
nhìn Ôn Nhung vẻ mặt chẳng tự nhiên chút nào điềm điềm đạm đạm nói: “Cô
giáo Ôn, không bằng uống chén nước, ngồi xuống rồi nói?”
“Không cần.” Ôn Nhung xoay mặt, nén một bụng tức nói, “Tôi còn tưởng
anh là thần toán đấy, thì ra là đằng trước thì sắp đặt hãm hại, đằng sau thì học làm anh hùng cứu mỹ nhân.”
Lâm Tuyển mặt không đổi sắc nói: “Nhung Nhung, tôi nào có kinh khủng như vậy, em không nên vu oan cho tôi.”
Ôn Nhung buồn nôn, mới vừa rồi nhịn một bụng oan ức ở phòng làm việc
của hiệu trưởng, vừa tới đã bắt gặp anh ta ở nhà hẹn hò với tiểu tam, Ôn Nhung cũng không biết mình là kìm nén nhiều một chút, bị lừa gạt nhiều
một chút, hay là ảo não nhiều một chút, các loại tình cảm xoắn xuýt cùng một chỗ, cuối cùng tất cả hóa thành buồn bực.
“Không phải là anh khiến hiệu trưởng khai trừ tôi sao, cha của Dương
Tiểu Vũ bôi nhọ tôi, còn có thể là ai? Muốn dùng chuyện này ép tôi kết
hôn, anh đủ giả dối, vừa muốn tôi gả cho anh, lại vẫn cùng người phụ nữ
khác hẹn hò.” Ôn Nhung trước giờ nói chuyện với người khác rất khách
khí, dễ bàn dễ nói, nhưng mà mấu chốt đó là người, không phải đối với
cầm thú! Đối với cầm thú thì phải xử hắn, hung hăng xử hắn.
Song, Lâm Tuyển là một tên lão yêu ngàn năm, da dày, lời của Ôn Nhung nhiều nhất cũng chỉ như gãi ngứa cho hắn mà thôi, hơn nữa trọng điểm
hắn túm được là: “Tôi hẹn hò với người phụ nữ khác, em mất hứng?”
Ôn Nhung sửng sốt, anh ta còn không phủ nhận.
Lâm Tuyển tiến lên một bước, cúi đầu, tóc mai ở đuôi lông mày nhẹ
nhàng phất qua, vô cùng dịu dàng, con ngươi nhạt màu giống như nhuộm đẫm sắc xuân, ấm lên mấy phần, anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Ôn
Nhung nói: “Vẻ mặt này của em là hy vọng tôi giải thích sao?”
Ôn Nhung theo bản năng sờ sờ mặt, đột nhiên ý thức được mình làm quá
mất rồi. Cô thấy cái màn khóc lóc om sòm của em gái so với công lực
không chút dấu vết ở trước mặt Lâm Tuyển hoàn toàn vứt đi, đúng là giận
dữ công tâm, mất hết chỗ đứng, không ổn không ổn.
“Chú à, chú có mấy hồng phấn tri kỷ cũng không liên quan gì tới tôi.” Ôn Nhung thu hồi tâm trạng lại, vụng về lui về phía sau hai bước giữ
khoảng cách với anh ta, “Anh đừng có đánh trống lảng, trước trả lời tôi, có phải anh làm cho hiệu trưởng đuổi việc tôi đúng không?”
“Không phải.”
Ôn Nhung giễu cợt: “Thôi đi, trừ anh ra còn có ai có thể làm ra loại thủ đoạn này?”
“Loại thủ đoạn này…” Lâm Tuyển nghiền ngẫm cười nói, “Tôi làm tôi sẽ
không phủ nhận, nhưng không phải là tôi làm, em muốn tôi thừa nhận thế
nào?”
“….”
“Nhừng mà, tôi biết là ai làm.” Lâm Tuyển quay đầu đi, dùng cái giọng dụ dỗ tiểu bạch thỏ nói, “Muốn tôi nói cho em biết không?”
Chẳng lẽ thật sự không phải anh ta? Nhưng không phải anh ta thì là
ai? Ôn Nhung dần dần tỉnh táo lại, đem những nhân vật có liên quan sắp
xếp lại một lần, có thể thuyết phục được hiệu trưởng, bắt chẹt được cha
của Dương Tiểu Vũ, trừ Lâm Tuyển ra… chẳng lẽ là Lâm Nham?
Trước mắt Ôn Nhung đột nhiên hiện ra khuôn mặt trung niên phì mập của Lâm Nham, nếu nói tướng do tâm sinh, nhưng lại nói còn người thì không
kể vẻ ngoài, em trai là hồ ly, thì anh trai làm sao có thể là cừu non
được? Mệt cho ông ta có một khuôn mặt hàm hậu chất phác.
Cả nhà cầm thú.
Ôn Nhung thử dò xét hỏi: “Là anh của anh?”
Lâm Tuyển cong khóe miệng, không lên tiếng, coi như là cam chịu.
Ôn Tiểu Nhung căm phẫn: “Hai anh em nhà các anh thật là, cấu kết với nhau làm việc xấu.”
Lâm cầm thú cười không lộ răng: “Anh cả muốn làm gì, tôi không muốn
ngăn trở, hôm đó tôi đã đoán được anh ấy sẽ làm như vậy, cho nên mới hỏi em có muốn tôi cứu em hay không, đáng tiếc em cự tuyệt.” Vẻ mặt anh ta
tiếc nuôi, “Chuyện đã tới nước này, cô giáo Ôn, chủ động chào từ biệt so với bị đuổi việc khai trừ vẫn dễ nghe hơn một chút, sau này có tìm việc mới cũng không quá bị động, đề nghị của tôi chỉ có như vậy thôi.”
“Cái gì?”
“Nếu em không muốn tôi giúp một tay, vậy tôi sẽ không nhúng tay. Cô
giáo Ôn, đi ra ngoài nhớ khóa giùm tôi cái cửa.” Nói xong, Lâm Tuyển tự
động trở về phòng.
Anh ta cứ như vậy để mặc cô ở giữa sân, thật sự buông tay mặc xác, Ôn Nhung đứng một lúc mới hồi phục được cảm giác, đây là trả thù đúng
không, đúng không đúng không. Mỗi lần nhìn bề ngoài thì là cô chiếm ưu
thế, trên thực tế đều là Lâm Tuyển giấu giếm sát cơ, khiến cho cô ám
tiễn khó phòng, kinh ngạc khắp chốn.
Lâm Tuyển, hai chữ này bén rễ nảy mầm trong lòng cô, mọc lên một đóa
hoa tà ác, bên ngoài có hàng rào, trên hàng rào treo một tấm bảng, dùng
cỡ chữ cực lớn viết: Quý lấy sinh mạng, người này có độc.
Ôn Nhung ra khỏi nhà họ Lâm, không ngờ bên ngoài đã có người chờ cô.
Văn Lam tựa vào bên tường, áo váy màu thủy lam nhạt, rõ ràng động
lòng người, cô ta thấy Ôn Nhung đi ra, lập tức tiến lên đón, mỉm cười
đưa danh thiếp của mình ra: “Cô giáo Ôn đúng không, mới vừa nãy quá vội
vàng, đây là danh thiếp