Snack's 1967
Gặp Phải Tôi, Em Thật Bất Hạnh

Gặp Phải Tôi, Em Thật Bất Hạnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322965

Bình chọn: 7.00/10/296 lượt.

yện này ra sao?”

Ôn Nhung nói qua tình huống trong phòng làm việc của hiệu trưởng với

Tần Khiêm, Tần Khiêm nghe xong vẻ mặt ngưng trọng: “Sao lại qua loa tắc

trách như vậy được, chẳng qua chỉ nghe lời nói từ một phía, đánh giá

công tác của cô đều là hạng ưu, học kỳ trước hai học sinh trong đội nhảy cao chẳng phải cũng đều đạt giải cao trong trận đấu sao, cho dù thế nào cũng không thể trực tiếp khai trừ cô được. Không được, chuyện này chúng ta tìm chú tôi bàn lại đã.”

Bàn lại cái gì, BOSS khủng đứng phía sau thao túng, hắn muốn đem bạn ép thành miếng thịt, bạn cũng không thể lật bàn.

Nhưng mà thấy thầy Tần không phải quen thân với cô mà còn thay cô lo

lắng như vậy, thứ tình cảm chân thành đó toát ra từ trong đôi mắt, không nhiễm nửa phần giả dối, Ôn Nhung thực sự cảm động: “Thầy Tần, chuyện

này tự tôi có thể đối phó, cám ơn ý tốt của anh, tôi có việc, đi trước

nhé.”

Ôn Nhung quả thật có việc, cô muốn tìm cái tên cầm thú kia để tính

sổ! Không nhận điện thoại đã là cái gì, gọi được thì bị chuyển máy đã là cái gì, tắt máy biến mất đã là cái gì!

Được, anh không nhận điện thoại chẳng lẽ tôi không biết tới cửa tìm

anh sao! Ôn Nhung một đường đánh thẳng đến nhà Lâm Tuyển, đang muốn gõ

cửa, không ngờ cửa lớn đột nhiên mở ra, cô đụng phải cô gái đang từ bên

trong đi ra.



Lần đầu tiên nhìn thấy Văn Lam, bản năng của Ôn Nhung đã không thích

cô ta, Ôn Nhung rất ít khi không thích một ai đó, cho dù là đứa em gái

bệnh thần kinh cả ngày ầm ĩ với cô kia, nhưng Văn Lam, Ôn Nhung đúng là

không thích nổi.

——————————————————————————-

Ôn Nhung luung lay vài cái, vội vàng vịn vào khung cửa, mà cô gái

trước mặt thì không hề may mắn như vậy, cô ta lùi về phía sau hai bước,

giày cao gót giẫm đến gọi là nguy hiểm vạn phần, mắt thấy sẽ ngã xuống

phía sau, Ôn Nhung theo bản năng vươn tay kéo cô ta lại, song, phía sau

đột nhiên nhảy ra một người, lấy tốc độ nhanh hơn đỡ lấy thắt lưng cô

gái kia, kéo vào trong ngực mình.

Lâm Tuyển chỉ mặc một chiếc áo hở cổ màu vàng nhạt đơn bạc, cô gái

kia dựa vào phía trước, mà một cánh tay của Lâm Tuyển nhẹ nhàng đặt bên

hông cô ta.

Vòng eo thon nhỏ như vậy, cảm giác không chút dư thừa mảnh mai khiến

người ta nhiệt huyết sôi trào, không biết cái tay kia đặt ở chỗ đó có

cảm giác gì… Ôn Nhung ngây ngốc nhìn chằm chằm chỗ đó chừng 5 giây,

trong đầu bỗng đột nhiên trống rỗng chẳng hiểu ra sao, cho đến khi Lâm

Tuyển lên tiếng gọi cô, cô mới phản ứng lại.

“Cô giáo Ôn, hiếm khi thấy em chủ động tới tìm tôi.”

Lâm Tuyển cười đến là vui vẻ, đồng thời không chút dấu vết kéo mỹ nữ

đứng sang bên cạnh, mỹ nữ mảnh mai đứng vững, một tay còn kéo lấy cánh

tay anh ta giống như vô cùng lưu luyến, Lâm Tuyển chẳng qua chỉ nhìn

lướt qua cánh tay cô ta, cô ta giống như sợ hết hồn, lập tức buông tay.

Ôn Nhung nổi danh là tính tình tốt ở chỗ của Lâm Tuyển này hoàn toàn

bị anh ta chỉnh cho thoát thai hoán cốt, hoàn toàn thay đổi, nói câu nào cũng sặc mùi thuốc súng: “Tôi tới tìm anh ngày hôm nay vì cái gì, chẳng lẽ anh còn không biết?”

Mỹ nữ sửng sốt, đại khái là chưa từng thấy có ai dám dùng cái giọng

kiểu này nói chuyện với Lâm Tuyển bao giờ, không khỏi nhìn về phía Ôn

Nhung, vừa nhìn một cái đã sửng sốt, nhưng rất nhanh che giấu được biểu

cảm.

Ôn Nhung lúc nói chuyện ánh mắt không tự chủ được mà lướt qua phía mỹ nữ, hai tầm mắt chạm nhau một giây, lại cùng rời khỏi. Đúng rồi, cô gái này chính là cô gái cô vô tình gặp được đêm đó. Ôn Nhung không biết ánh mắt mình lúc này càn rỡ thế nào, nhiệt tình ra sao, trắng trợn bao

nhiêu. Cô gái này đúng là mỹ nữ, mặc dù không tính là đại mỹ nữ, nhưng

cảm giác yếu ớt xinh đẹp có thể kích khởi ý muốn bảo hộ của đàn ông, mềm mại như liễu, vừa chạm đến thân mình so với trang giấy còn mỏng hơn,

khiến cho người ta hận không thể ôm vào trong ngực chiều chuộng một

phen.

Nhìn một vòng, Ôn Nhung lại chuyển tầm mắt đến khuôn mặt cô ta, màu

da trắng nhợt, mặt mày thanh tú, lại nhìn qua đôi mắt thanh thanh đạm

đạm, còn lộ ra một luồng ngạo khí. Không biết tại sao, Ôn Nhung cảm thấy dáng dấp người này có chút quen mắt?

Lâm Tuyển chờ Ôn Nhung nhìn đủ xong, nói: “Cô giáo Ôn, em nhìn chằm chằm Lam Lam như vậy, cô ấy sẽ xấu hổ.”

Ôn Nhung quay đầu lại: “…. Lam Lam?”

Lâm Tuyển thản nhiên nói: “Lam Lam, tự mình giới thiệu với cô giáo Ôn đi.”

Mỹ nữ tên là Lam Lam kia vẫn dùng ánh mắt nhàn nhạt đó nhìn chằm chằm Ôn Nhung, hé miệng nói: “Xin chào, tôi là Văn Lam, là Lâm tiên sinh…”

Ánh mắt Văn Lam nhanh chóng liếc về phía Lâm Tuyển, dừng một chút, nói,

“Thư kí.”

Ôn Nhung trong lòng hừ hừ, thư kí với tiểu tam cách nhau cũng chỉ một bước chân, thư kí với tình nhân ở trong Đại từ điển Hán ngữ dân gian đã thành từ đồng nghĩa. Trong khoảnh khắc, cô đột nhiên cảm thấy một đường đánh tới mang theo một bụng tức tối kia trong giây lát không trút ra

nổi, cô vốn chuẩn bị tốt mấy câu “Anh vô liêm sỉ sống chết quấn lấy tôi

đến trình độ như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?!”, sau khi nhìn thấy Văn

Lam xong, cô thế nào cũng không nói ra mồm được.

Vẻ mặt Ôn Nhung