Old school Swatch Watches
Gặp Lại Chốn Hồng Trần Sâu Nhất

Gặp Lại Chốn Hồng Trần Sâu Nhất

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323053

Bình chọn: 9.00/10/305 lượt.

giam cầm

trong chiếc lồng hoa lệ, không có quyền lực cao nhất, mất đi vui vẻ tự

do. Nếu không phải tìm được con đường thông đến thành Lhasa trong cung

Potala, Tsangyang Gyatso cũng sẽ không sở hữu tình yêu ghi lòng tạc dạ

ấy. Ở một quán rượu nhỏ tên Makye Ame, Phật sống Tsangyang Gyatso đã trở thành lãng tử Dangsang Wangpo, Ngài đã phải lòng cô gái Qonggyai xinh

đẹp, mới bất lực hỏi Phật: Thế gian nào có đôi đường vẹn, Chẳng phụ Như

Lai chẳng phụ nàng.

Có lẽ chính vì Tsangyang Gyatso là một nhà

sư, cho nên tình thâm của Ngài càng khiến người cảm động. Thế gian này

có nhiều tình cảm phải gồng gánh quá nhiều bất lực, muốn yêu không thể,

muốn thôi chẳng nỡ. Ai lại có thể ngồi yên trên mây, dửng dưng nhìn

xuống khói lửa phàm trần mà bản thân không vương chút bụi nhỏ. Tương

phùng đẹp đẽ chốn trần thế luôn khiến bạn và tôi tình khó cầm lòng, chỉ

là xưa nay chẳng có tình duyên nào thật sự có thể gắn bó trọn đời. Nhưng chúng ta vẫn không hề quản ngại mà yêu, đón nhận luân hồi của gặp gỡ và ly biệt, đón nhận số mệnh nhân quả duyên đến duyên đi. Hôm nay tôi là

chu sa trong lòng bạn, ngày mai trăn trở lại chân trời.

Từng có

biết bao tình yêu ghi lòng tạc dạ, đều bị chúng ta nhất nhất quét xuống

trần ai. Luôn có một số quá khứ sẽ trở thành hồi ức lâu dài, đồng thời

không thể lãng quên. Chúng ta luôn muốn có một lẽ vĩnh hằng, nhưng lại

có mấy ai bằng lòng tin tưởng vĩnh viễn. Rất nhiều người, không nề ngàn

núi muôn sông, đến Tây Tạng, nhặt nhạnh dấu chân của Tsangyang Gyatso.

Là vì họ muốn truy tìm một đáp án đã trầm mặc ba trăm năm chăng? Hay chỉ để tìm một bờ bên kia cho tình duyên không chốn đặt tên của mình? Có

những người đã quên mất đường về, kiếp này ở lại hồ Thanh Hải, làm tri

kỷ trọn đời với nước hồ, trao đổi tâm tính nhu tình với một ngọn cỏ lác. Càng có nhiều người, hối hả đi về, không kịp khấn một tâm nguyện, lại

chìm vào trong biển người mênh mang.

Đời người như bèo trôi, tụ

tán đôi đường mờ mịt. Lần này ra đi trải qua nhiều năm, muôn dặm núi

Bồng, nào đã tham vọng còn sẽ có ngày gặp lại. Sở hữu, chẳng qua là tìm

về thứ mình thất lạc, mất đi, cũng chỉ là hai tay dâng trả mọi thứ có

được. Xem trời đất lâu dài đều là bèo nước gặp nhau; xem tình sâu ý nặng đều là gió nhẹ mây nhạt. Đến một ngày kia, có lẽ chúng ta sẽ đạt đến

cảnh giới không mừng không lụy, không thêm không bớt, không lơi không

siết. Chỉ là lúc ấy, ai còn cần một vòng tay ấm ấp, ngả xuống nghỉ ngơi

linh hồn mệt mỏi? Ai lại muốn vào ở trong trái tim ai, bình lặng yêu

nhau, âm thầm thương tưởng?

Ba trăm năm đã qua, Tsangyang Gyatso

trải qua mấy lần luân hồi chuyển thế, Ngài đã tu luyện thành gì? Tôi tin rằng, người từ bi, nguyện đem bản thân héo rụng thành bùn, thiêu đốt

thành tro, dù tản mát ở bất cứ ngóc ngách nào trên thế gian này, đều có

thể thản nhiên đối diện. Một giấc phù du, chúng ta chẳng qua là ở trong

mộng, đạo diễn bản thân, lại ở ngoài mộng, lạnh lùng nhìn nhau, cùng

người trong mộng dường như người dưng nước lã.

Người mất như thế, ngàn gọi không về. Biển biếc dàu dàu, nương dâu nhợt nhạt. Đời người

chìm nổi, cỏ cây cũng có tình cảm, khói bụi cũng biết ấm lạnh. Nhưng

trái tim của chúng ta luôn không tìm được một chốn về bình yên, có thể

yên thân gửi phận. Biết bao tâm tình cần nuôi dưỡng, biết bao lời hứa

mong đợi thực hiện, còn có biết bao lỗi lầm khao khát làm lại từ đầu.

Chỉ là không trở về được nữa, thời gian cuồn cuộn, như nước chảy về

đông, chẳng thể quay đầu lại. Một mở một khép, một ly một hợp, một vui

một buồn của ba trăm năm trước cũng chỉ là chớp mắt. Có những tình cảm

rốt cuộc không thể thay thế, có những duyên phận định sẵn ngắn ngủi như

vậy.

Tsangyang Gyatso từng quỳ trước Phật, thốt ra câu hỏi hoang

mang mà tình sâu. Đại ái vô ngôn, không cầu mỗi người đều từ bi khoan

dung như Phật, chỉ mong mỗi trái tim thêm một chút hiền lành, bớt một

chút ý ác. Phải tin rằng, linh hồn của chúng ta rất đỗi yếu đuối, một

bài tình ca, một đoạn câu từ, một lối gieo vần, đều có thể khiến nó bồi

hồi xao xuyến. Đã là như thế, lại còn có điều gì không thể tha thứ, còn

có điều gì không thể chịu đựng?

Hãy hết lòng trân trọng, trân

trọng một cuộc tình duyên mà bạn và tôi sở hữu. Để núi thần hồ thánh làm chứng, nói với Tsangyang Gyatso, chúng ta cũng từng thu xếp hành tranh

đến kiếp trước tìm Ngài, dù lưu lạc cùng khốn, vẫn vì Ngài dâng hiến

trái tim ban sơ tinh khiết đẹp đẽ. Bất kể gặp gỡ hay không, chúng ta đều là những người từng được Ngài cứu rỗi. Đã yêu thích “Kiến dữ bất kiến”

như thế, thì lấy bài thơ này làm kết cuộc, giống như khởi đầu của đoạn

tình sâu ấy năm xưa.

Nàng gặp, hay không gặp ta

Ta vẫn ở đây

Không mừng, không lụy

Nàng nhớ, hay không nhớ ta

Tình vẫn ở đây

Không còn, không mất

Nàng yêu, hay không yêu ta

Yêu vẫn ở đây

Không thêm, không bớt

Nàng theo, hay không theo ta

Tay ta vẫn nơi nàng

Không lơi, không siết

Hãy ngả vào lòng ta

Hoặc là

Dành cho ta một chỗ trong trái tim nàng

Bình lặng yêu nhau

Âm thầm thương tưởng.

Bạch Lạc Mai

Tháng 2 năm 2011 tạ