
ía thang máy chuyên dụng, “Mày lo trông
chừng người đàn bà của mày đi, bảo cô ta đừng có ra ngoài gây chuyện thị phi.”
“Mày nói ai? Lương Tử Ngưng?”
“Không ngờ mày còn có rất nhiều đàn bà!” Nhâm Mục Diệu châm chọc.
“Lương Tử Ngưng, cô ta sao?”
Gai bạc trong đôi mắt lạnh của Nhâm Mục Diệu chợt lóe, lạnh lùng nói: “Tâm Du
đang trong tay cô ta.”
“Cái gì?” Đầu Nhâm Dịch Tuấn vốn còn kèm theo nửa phần men say, nhưng vừa nghe
được câu nói kia, lòng hắn dường như có một tảng đá ập tới, khơi dậy nên những
đợt sóng to gió lớn, nhất thời khiến hắn cực kì tỉnh táo, “Ở đâu?... Được, tao
tới ngay...”
Ngắt điện thoại, Nhâm Dịch Tuấn đi ra khỏi căn phòng vây hãm hắn ba ngày nay,
khoác thêm một cái áo gió màu đen, nhặt chìa khóa xe trên khay trà, hắn bước
nhanh ra ngoài.
Bên tai hắn vang đi vang lại câu nói kia của Lương Tử Ngưng ——”Anh không phải
hận Nhâm Mục Diệu sao, được! Em sẽ giết hắn giúp anh!”
Không được! Hắn không cho phép Lương Tử Ngưng vì hắn mà làm ra loại việc ngốc
đó.
Nhâm Dịch Tuấn lại gọi cho Nhâm Mục Diệu, lạnh lùng nói: “Người Lương Tử Ngưng
muốn giết là mày, mày tốt nhất đừng qua đó, một mình tao đi là được!”
“Nhưng, Tâm Du trong tay cô ta, Tâm Du đang gặp nguy hiểm!” Nhâm Mục Diệu đối
với an nguy của bản thân hoàn toàn không để ý, tâm trí hắn hiện giờ chỉ đầy ắp
Kiều Tâm Du.
Nhâm Mục Diệu ngắt máy, chân nhấn mạnh cần ga, chiếc Lamborghini bỗng chốc chạy
vọt ——
————
Bên trong xe, mùi máu tươi nồng nặc tràn ngập, chân mày Kiều Tâm Du nhíu chặt,
cắn răng nhịn loại đau đớn khoan xương thấu tim truyền tới nơi cánh tay, trán
cô thấm ra một lớp mồ hôi mỏng.
“Lương Tử Ngưng, cô thật sự rất thích Nhâm Dịch Tuấn?”
Lương Tử Ngưng bỗng dưng quay đầu, lạnh lùng liếc cô một cái, “Điều này không
thể nghi ngờ!” Cô ta rút mấy tờ khăn giấy, đè xuống vết thương của Kiều Tâm Du.
“Đó căn bản không phải là yêu!” Kiều Tâm Du cắn răng nói ra, giọng kiên quyết.
Nghe cô nói thế, tay Lương Tử Ngưng thoáng dùng thêm lực, ấn thật mạnh vào vết
thương của cô, nhất thời, toàn bộ tờ khăn giấy trắng như tuyết được nhuộm thành
màu máu đỏ tươi, “Ha ha... Tình cảm tôi dành
cho Dịch Tuấn nếu không phải là yêu, vậy thì là gì?” Trong đôi mắt Lương Tử
Ngưng bỗng chốc lao ra hai ngọn lửa, “Tôi vì anh ấy mà có thể sửa mặt thành
gương mặt của Lương Tử Oánh, vì anh ấy mà câu dẫn đàn ông khác... Vì anh ấy tôi còn có thể giết người, cô biết không?
Hai tay tôi đã nhuộm đầy máu, chính tôi đã động chạm tới thắng xe của Lương Tử
Oánh, khiến chị ta gặp phải tai nạn xe cộ, cứ như vậy mà chết, đứa bé của chị
ta và Dịch Tuấn đương nhiên cũng chết theo...”
“Cô nói đứa bé trong bụng
Lương Tử Oánh là của Nhâm Dịch Tuấn sao?” Nhịp tim Kiều Tâm Du chậm đi nửa
nhịp, thì ra chân tướng mọi chuyện được giấu sâu trong cái sự thật đen tối này.
Cô gái chiếm cứ lòng của Nhâm Mục Diệu lâu như vậy, gần gũi hắn thật ra chỉ vì
một người đàn ông khác.
Tạo hóa trêu người, dường như có sự sắp đăt của trời cao, khiến cô nhất định
gặp phải Nhâm Mục Diệu, như có một lực đẩy giúp cô ở phía sau. Mặc dù xen lẫn trùng trùng hiểu lầm, nhưng sau khi
cùng chung sống, cái gọi là hận cũng dần dần tiêu biến, phai nhạt dần . . . . . Vượt qua thử thách, tình yêu của họ càng thêm vững
bền.
Kiều Tâm Du hiện giờ cảm thấy có chút may mắn, may mắn làm sao khi Kiều An Mạn
bắt cô thay thế cô ta đi ngồi tù, may mắn làm sao Nhâm Mục Diệu tìm được cô. . . . . .
“Lương Tử Oánh, người đàn bà đáng chết đó, chị ta vĩnh viễn là chướng ngại giữa
tôi và Dịch Tuấn!” Đôi mắt cực lạnh của Lương Tử Ngưng lóe ra tia sáng khát
máu.
“Yêu không phải là một mực chiếm hữu, mà là nỗ lực vì hạnh phúc của đối phương. Cho dù phải ẩn mình trong góc tối, len lén nhìn khuôn
mặt tươi cười hạnh phúc của anh ấy, chỉ như vậy cũng đã đủ rồi... Đừng vì tư
lợi của bản thân mà khư khư cố chấp đội cái mũ ‘yêu’ lên hành vi của mình, hòng
che giấu đi hành động tư tiện của bản thân.”
“Đủ rồi!” Lương Tử Ngưng hướng Kiều Tâm Du rống to, “Câm miệng cho tôi!”
“Trước kia tôi cũng đồng tình với cô... Bây giờ
càng thêm đồng tình... A...”
Một tay Lương Tử Ngưng gắt gao bóp chặt cổ Kiều Tâm Du, “Tôi sẽ giải quyết cô
trước, tôi sẽ...!!!” Đôi mắt khát máu hiện lên tia sáng hung tợn, lửa giận nơi
đáy mắt làm cô lạc mất tâm trí.
“Tử Ngưng ——” Tiếng gọi thân thiết xuyên qua làn xe đông nghịt, xen lẫn tiếng
còi ô tô chói tai, khiến giọng nói truyền vào bên trong cực kỳ bé nhỏ, nhưng
cũng đủ cho Lương Tử Ngưng ngẩn ra, cô nhìn xuyên qua cửa sổ xe, bên kia đường,
cái bóng dáng quen thuộc đang tiến tới.
“Dịch Tuấn?” Bàn tay Lương Tử Ngưng buông lỏng Kiều Tâm Du ra.
“Khụ, khụ ——” Kiều Tâm Du ngã qua một bên, kịch liệt ho khan.
Chạy tới bên xe, Nhâm Dịch Tuấn gõ gõ cửa sổ, “Tử Ngưng, mở cửa ra!”
Lương Tử Ngưng cẩn thận từng li từng tí quay cánh cửa sổ xuống, chỉ mở một khe
hở nhỏ, cô ngẩng đầu nhìn bộ mặt tiều tụy của Nhâm Dịch Tuấn, đau lòng hỏi:
“Dịch Tuấn, sao anh biết em ở đây?”
“Tâm Du, có ở trên xe không?” Nhâm Dịch Tuấn mày rậm nhíu chặt.
“Anh quan tâm cô ta? Anh thích