
áo chiêu đãi khách”.
Triết Lạc tỏ ra không vừa lòng: “Anh cảm thấy em vẫn không nên làm ở ban Quảng cáo, lúc nào cũng có nhiều khách hàng như vậy, con gái con đứa mà lại uống rượu!”.
Tiểu Đa cầm quần áo vừa đi về phía nhà vệ sinh, vừa nói: “Thường thì không phải uống, hôm nay có bốn vị khách, trưởng ban Tiêu sợ không trụ được nên mới bảo nhiều người cùng đi”.
Phạm Triết Lạc càng có vẻ không vừa lòng: “Sau này không được đi uống rượu với những vị khách như vậy nữa. Em làm hậu kỳ, khách hàng của quảng cáo thì liên quan gì đến em, bây giờ người bên ngoài rất phức tạp”.
Tiểu Đa đáp lại mấy câu. Cô mới đi làm chưa lâu, nên hễ sếp mà gọi là cô không dám từ chối. Gia đình lo lắng cho cô, điều này cô biết, nhưng Tiểu Đa không muốn mọi người can thiệp vào công việc của cô ở cơ quan.
Tắm xong, Tiểu đa ngồi xuống bên cạnh anh trai, đột nhiên hỏi: “Anh Sáu, sao anh vẫn chưa có bạn gái?”.
Phạm Triết Lạc cười: “Anh Sáu là đàn ông, không sợ không gả đi được, vì thế vội gì chứ”.
Tiểu Đa nói: “Vì sao mọi người lại cứ cuống lên giới thiệu bạn trai cho em?”.
“Vì bọn anh muốn có một người đàn ông chăm sóc cho em giống như các anh.”
“Có các anh rồi không được sao?”
“Tiểu Đa, anh sớm muộn gì cũng sẽ lấy vợ, không lẽ em lại muốn sống suốt đời với anh Cả, chị dâu và Tiểu Thiên?”
“Như thế không được, Tiểu Thiên sợ em sẽ cướp mất đồ của nó.”
Phạm Triết Lạc thấy Tiểu Đa từ từ nhắm mắt lại, vẻ buồn ngủ, bèn ôm lấy cô, nói: “Vì thế, phải tìm một người đàn ông không sợ em cướp mất đồ, hơn nữa có thứ gì tốt cũng nhường em, và chăm sóc em”.
Tiểu Đa rất buồn ngủ, thỏ thẻ: “Nhưng anh ta không nhường em”.
Phạm Triết Lạc ngây người. Lý Hoan không nhường Tiểu Đa? Thằng ranh con đó!
Phạm Triết Lạc cẩn thận đặt Tiểu Đa đã ngủ say lên giường, nhìn khuôn mặt trong giấc ngủ ngon lành của em gái, trong lòng liền nghĩ: Tiểu Đa không nói với mọi người rằng Lý Hoan không nhường nó. Chắc hẳn nó sợ các anh lo lắng. Nghĩ đến đây, Phạm Triết Lạc nắm tay lại thành nắm đấm.
Lý Hoan bỗng nhiên thấy ớn lạnh. Dự báo thời tiết nói, hôm nay nhiệt độ hạ thấp, ngày mai sẽ mưa.
Cậu quyết định ngày mai sẽ tới đón Tiểu Đa khi cô tan giờ làm việc.
Cậu nghĩ, lúc này chỉ cần cô đứng dậy, chỉ cần cô cười, không, dù là cô khóc, định tội cậu lớn hơn, cậu đều chấp nhận.
Phạm Tiểu Đa bước vào phòng làm việc thì thấy trưởng ban Tiêu mỉm cười với cô. Tiểu Đa cũng mỉm cười đáp lễ. Trưởng ban Tiêu bước tới nói với cô: “Phạm Tiểu Đa, tối hôm qua cô rất được, đã giữ thể diện cho ban Quảng cáo. Đúng là vô cùng bất ngờ, phụ nữ nhưng rất có khí phách”.
Phạm Tiểu Đa mím môi cười: “Trưởng ban Tiêu, sau này nhìn thấy những cô gái trẻ, xinh đẹp còn dám nâng ly như thế nữa không?”. Trong thời gian ở ban Quảng cáo, Tiểu Đa đã quen với không khí thoải mái trong ban, vì thế cũng mạnh dạn hơn khi nói đùa với Trưởng ban.
Trưởng ban Tiêu thở dài, nói: “Cô gái xinh đẹp thì còn được, sợ nhất là những cô xấu, lại phải ăn cơm cùng nữa chứ, nghĩ mà thấy phát ớn”.
Phạm Tiểu Đa cười ha ha: “Có chuyện đó sao?”.
Trưởng ban Tiêu nhăn mặt: “Sao lại không có, hôm nay có một vị, là đại diện khách hàng của công ty quảng cáo XX”. Nói xong, hỏi Tiểu Đa với vẻ rất thận trọng: “Trưa nay đi cùng được không?”.
Tiểu Đa lắc đầu: “Nếu là anh chàng đẹp trai thì còn có thể xem xét, nhưng trường hợp này thì anh phải tự đối phó thôi”. Nói xong, cô cười, bước vào phòng làm việc, trưởng ban Tiêu nói với phía sau: “Sao không ai chịu đi thế này”.
Tiểu Đa cười nhưng không quay đầu lại. Vào đến phòng máy cô kể lại cho A Phương và A Tuệ nghe, khiến hai cô gái cũng cười.
Lý Hoan gọi điện tới, nghe thấy tiếng cười lanh lảnh, bèn hỏi: “Có chuyện gì mà vui thế?”.
Lúc đó, tâm trạng của Phạm Tiểu Đa rất vui, bèn kể lại chuyện gặp Trưởng ban cho Lý Hoan nghe, cậu cũng vui vẻ cười theo.
Lý Hoan nhân lúc Tiểu Đa vui vẻ, liền nói: “Buổi tối anh sẽ tới đón em”.
Tiểu Đa thôi cười: “Không cần đâu. Hết giờ, tôi tự về được”.
Lý Hoan có chút rầu rĩ, đổi cách nói khác: “Anh có người bạn mở một nhà hàng, mới khai trương, nghe nói món ăn ở đó rất ngon. Đi một mình không tiện, em đi cùng anh nhé”.
Phạm Tiểu Đa nghĩ một hồi lâu rồi đáp: “Hôm nay A Tuệ và A Phương cũng hẹn tôi đi ăn”. Vừa nói vừa đưa mắt ra hiệu cho hai người bạn.
Lý Hoan nghe thấy trong máy vọng lại tiếng của A Phương và A Tuệ: “Tiểu Đa, đã nói trước từ lâu rồi, cậu đừng có để bọn mình thất vọng đấy”.
Lý Hoan hết cách: “Vậy để anh đi cùng với bọn họ được không? Hai người ấy chủ trì, còn anh sẽ chủ chi. Đến chỗ nhà hàng của bạn anh nhé?”.
Nói đến nước ấy, Tiểu Đa chỉ còn biết nhận lời.
Không ngờ khi nói với A Phương và A Tuệ, bọn họ được đằng chân lân đằng đầu, còn đòi rủ cả Trương Ngôn và Tiểu Mã đi cùng. A Tuệ cười hì hì: “Có người chủ chi, cậu không được để cho bọn mình trở thành người phá đám đấy nhé?”.
Phạm Tiểu Đa đấu tranh cho quyền lợi của Lý Hoan: “Người ta chủ chi, như thế là không được à?”.
A Phương kéo Tiểu Đa ngồi xuống: “Anh ta chắc chắn mừng còn chưa hết nữa là. Cậu nghĩ mà xem, anh ta một mình đấu với ba đứa con gái bọn mình, có