
m Hi giúp cô vỗ vỗ lưng.
Cái gọi là “vỏ quýt dày có móng tay nhọn” là vậy, cô muốn chọc ghẹo
Thẩm Hạo, nhưng lại bị anh phản đòn. Người này đạo hạnh cao siêu, cô làm sao có thể là đối thủ của anh. Thiên Thiên chán nản nghĩ.
Cô thẹn quá hóa giận trừng mắt liếc Thẩm Hạo một cái, mặt xám xịt nói với Lâm Hi: “Không có hứng ăn, về nhà.”
“Còn chưa tính tiền nè, bồ chờ mình một chút.”
Thẩm Hạo ho nhẹ một tiếng: “Cô đuổi theo cô ấy, tôi thanh toán.”
“Cám ơn.” Lâm Hi chạy gấp vài bước, lại quay trở lại: “Anh cũng đừng
nóng lòng, Thiên Thiên tính tình trâu bò vậy đó, sau vài ngày là nó sẽ
nghĩ thông.”
Chẳng qua là giúp cô thanh toán tiền cơm thôi, Lâm Hi liền ngã qua
phía anh, Thiên Thiên nếu biết được, nhất định sẽ mắng cô không có tiền
đồ.
Giọng Thẩm Hạo mềm nhẹ vô cùng: “Cám ơn cô, thay tôi chăm sóc cô ấy.”
“Tôi biết.”
Buổi tối, Thiên Thiên uống trà bưởi tự chế của má Diêu, lên mạng trò chuyện với Lâm Hi.
“Vậy bồ với Trường Kiếm Tận Thiên còn muốn kết hôn nữa không?” Lâm Hi hỏi.
“Không!” Thiên Thiên còn chưa hết tức, ác thanh ác khí nói.
Lâm Hi sờ sờ cái mũi: “Bồ không muốn làm quán quân của trận đấu nữ hiệp sao?”
“Bà cô này không hứng thú.”
“Nói xạo.” Lâm Hi hiểu rõ nhược điểm của Thiên Thiên.
“Mình thà rằng thua, cũng không muốn kết hôn với anh ấy.” Thiên Thiên chém đinh chặt sắt nói.
“Không thành thân, cũng có cách khác.”
“Cách gì?”
Lâm Hi hết sức thần bí nói: “Người tu hành đều có diệu kế.”
“…”
“Bồ chờ xem đi.” Lâm Hi cười.
Thiên Thiên cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng.
Gió êm sóng lặng qua vài ngày, Thẩm Hạo nghe theo Lâm Hi đề nghị, tạm thời buông tay, mà Thiên Thiên làm trợ lí của Diệp Tử cũng dần dần
thuận buồm xuôi gió.
Nhưng mỗi khi thấy Ứng Dĩnh quấn quít Thẩm Hạo hỏi đông hỏi tây, hỏi han ân cần nhiệt tình, lòng cô lại khó chịu.
Buổi chiều hôm đó, Thiên Thiên đang bận làm một bản báo giá cho khách hàng, bỗng nhiên nhận một cuộc điện thoại nặc danh.
Trong điện thoại có nhiều tạp âm, đối phương nói chuyện thật lâu, Thiên Thiên mới nhận ra đây là giọng của Mễ Bác.
Từ sau khi cô cự tuyệt anh vào ngày sinh nhật, hai người đã lâu không liên lạc.
Tiếng nói của Mễ Bác đê mê khàn khàn: “Thiên Thiên, anh đang ở dưới công ty em.”
Thiên Thiên có chút nghi hoặc, đã lâu như vậy, hắn còn chưa thôi hy vọng?
“Thiên Thiên, em có thể x
uống lầu được không?” Mễ Bác hạ mình, thậm chí có chút cầu xin.
“Tôi…hiện giờ rất bận.” cô nói sự thật a, một đống công việc đang chồng chất, thật sự không có chỗ thở.
“Xem như anh xin em được không? Ngay cả vài phút em cũng keo kiệt với anh sao?”
Lòng Thiên Thiên mềm nhũn, cô nhìn qua đồng hồ đeo tay: “Vậy, được rồi.”
Thiên Thiên vừa ra khỏi cửa thang máy liền thấy Mễ Bác.
Dung nhan tiều tụy, tóc hỗn độn, trước mắt ảm đạm, không giống ngày
xưa là một người cực kì ngăn nắp, bất kì lúc nào dáng vẻ cũng xuất
chúng. ( làm quá ko à )
Trong lòng Thiên Thiên có chút chua xót, hai người dù sao cũng từng yêu nhau sâu đậm, cùng trải qua 5 năm vui vẻ.
Tuy là Mễ Bác phản bội co, làm tổn thương côm nhưng cô chưa từng thật sự hận anh. (Viv: vì không yêu nên không hận Pil: ko phải ko yêu mà là ko yêu đến mức phải hận :”> )
“Anh, sao lại biến thành bộ dạng này?” cô nhẹ giọng nói.
“Ở đây không tiện nói, ra khỏi cửa có Starbucks, chúng ta vào đó ngồi một lát được không?”
Thiên Thiên không thể cự tuyệt nên hơi gật đầu.
Mễ Bác vui sướng ngây ngất, mơ tưởng muốn nắm tay Thiên Thiên, cô nhẹ nhàng thoát ra, tay Mễ Bác lúng túng trong không trung, Thiên Thiên
không nhìn anh, nghiêng người nói: “Đi thôi.”
Hai người tìm một chỗ gần cửa sổ trong quán Starbucks ngồi xuống.
“Em uống gì?”
“Tùy tiện.”
“Vẫn là Caramel Machiato sao?” Mễ Bác nói. ( ta nhớ caramel coffee mocha của Angel in us )
Thiên Thiên rất thích hương vị ngọt ngào, cảm giác như hòa tan ở đầu
lưỡi của Caramel Machiato, lần nào cũng gọi món này, còn Mễ Bác thì cực
yêu Mocha đậm đặc, lúc trước thường xuyên tới Starbucks chơi, dường như
đã thành thói quen. Chẳng qua họ hôm nay tới không phải để ôn chuyện,
cũng không có tâm tình nhấm nháp mỹ vị gì.
“Thiên Thiên, anh sống thật sự không vui vẻ.” lời dạo đầu của Mễ Bác
rất giống những nam chính si tình trong phim truyền hình lúc 8h, đáng
tiếc cô Diêu Thiên Thiên trước giờ chưa từng là nữ chính.
Thiên Thiên rất muốn nói vài lời an ủi, ai biết lời ra miệng cũng là: “Thật không? Biết anh sống không vui vẻ là tôi yên tâm rồi.”
“Thiên Thiên, em…” Mễ Bác giật mình.
Thiên Thiên muốn cười nhưng cười không ra, cô lúc nào thì biết nói những lời ác độc như vậy, toàn là ai đó ban tặng.
“Đùa một chút thôi, đừng để ý.” Ngồi trước mặt cô là Mễ Bác nhưng trong đầu cô lại đều là Thẩm Hạo.
Mễ Bác nói quanh co: “Thiên Thiên, em vẫn không chịu tha thứ anh sao?”
“Tôi tha thứ anh.” Thiên Thiên đại lượng nói, trong mắt Mễ Bác sáng ngời.
Thiên Thiên nói tiếp: “Tôi tha thứ anh, nhưng không có nghĩa chúng ta có thể lại ở bên nhau.”
“Em còn trách anh sao?” Mặt Mễ Bác tái nhợt dưới ánh đèn.
“Anh sai rồi, Mễ Bác, tôi không còn trách anh.” Thiên Thiên bình tĩnh hòa