
không nóng vội.
Giám đốc Hứa hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn đi trước dẫn đường.
Thiên Thiên đưa ngón tay cái: Chị Diệp Tử, chị thật tài, thật giống chuyên gia đàm phán.
Diệp Tử cười cười: “Đều học từ Thẩm công tử nhà em, ổng nói, không
thể thua khí thế.” Tên của Thẩm Hạo vừa được nhắc tới, lòng Thiên Thiên
không khỏi nhảy dựng.
Công xưởng rất hỗn độn, theo như lời của giám đốc Hứa, bởi vì thiết
bị của Hồng Kì đột nhiên ấm lên dẫn đến nổ mạnh, hên là lúc đó đang thay ca, nhân viên trong xưởng thưa thớt, lại được xử lý đúng lúc mới không
gây thương vong lớn.
Dù đã chuẩn bị đầy đủ tư tưởng nhưng thấy tình cảnh này, sắc mặt Diệp Tử vẫn biến đổi.
“Sợ là có chút phiền phức.” cô hạ thấp giọng nói với Thiên Thiên.
Giọng Thiên Thiên có chút phát run: “Chị Diệp Tử, chị có thể đối phó chứ? Chúng ta có cần viện binh không?”
“Nước xa không thể cứu lửa gần, đi một bước tính một bước vậy.” Diệp
Tử nói. Cô quay lại nói với giám đốc Hứa: “Hai chúng tôi bây giờ kiểm
tra, mời giám đốc Hứa ở đây giám sát.”
“Được.”
Diệp Tử làm vậy là có dự tính, vạn nhất cô phát hiện ra chứng cứ có
lợi cho công ty, nếu không có người của đối phương ở đây thì lúc đó
không thể giải quyết rõ ràng.
“Chị Diệp Tử, chị biết kiểm tra thiết bị?” Thiên Thiên hết sức sùng bái cô.
Diệp Tử trầm mặc một chút: “Em cũng giúp đi, kiểm tra xem Không Thụy
có tuân thủ đúng quy định thao tác không, đừng bỏ qua bất cứ vết tích
khả nghi nào.”
Thiên Thiên cái hiểu cái không gật đầu.
Hai người dò xét liên tục trong 4 tiếng, ngay cả cơm chiều cũng chưa ăn.
Đương nhiên, cùng hai người chịu đói còn có giám đốc Hứa, ông không
phải không tức giận, nhưng cũng không có cách nào, cáu thì cáu nhưng
không dám rời vị trí.
Diệp Tử liếc mắt nhìn hắn một cái, hơi lộ ý cười. Thiên Thiên nhìn
thấy, cô nghi không biết có phải Diệp Tử cố ý chỉnh vị giám đốc Hứa kia
hay không, nữ nhân bị chọc giận quả thật đáng sợ.
Thiên Thiên ngồi xổm xuống đất, mệt đến thắt lưng đau nhức, thấy Diệp Tử nghiêm túc, cô cũng không dám nhàn nhã, lấy tay đỡ cái eo ngửa người vặn vẹo.
Đúng lúc đó cô lại nhìn thấy phía dưới thiết bị có một tàn thuốc.
Cô sợ mình hoa mắt nên lấy tay dụi mắt nhìn kĩ lại, liền không chần
chừ giật nhẹ ống tay áo của Diệp Tử, chỉ vào đó: “Chị Diệp Tử, chị nhìn
xem cái gì?”
Phản ứng đầu tiên của Diệp Tử hết sức giống Thiên Thiên, cũng là lấy
tay dụi mắt, lập tức nghiêng người, cười nhẹ: “Thiên Thiên, em lập công
lớn.”
Thiên Thiên mừng rỡ, nhanh nhẹn muốn lấy tàn thuốc, bị Diệp Tử ngăn lại, cười nói: “Vẫn là mời giám đốc Hứa nhọc công.”
Giám đốc Hứa ngay từ lúc Thiên Thiên xì xào bàn tán với Diệp Tử liền
đánh hơi được sự việc, hắn vốn cận thị nên ngóng mắt nhìn nửa ngày cũng
không rõ cái thứ trắng trắng đó rốt cuộc là cái gì.
Hắn ngồi xổm xuống, nửa tin nửa ngờ lấy tàn thuốc ra, để lại gần xem xét, ánh mắt như bị sét đánh: “Đây…đây…”
Bộ dạng hắn nói năng lộn xộn làm Thiên Thiên rất hả giận.
Diệp Tử thản nhiên nói: “Giám đốc Hứa, việc này xử lý thế nào?”
Giám đốc Hứa im lặng nửa buổi mới mở miệng nói: “Là công nhân trong
công xưởng không tuân theo quy định, hút thuốc gây sự cố, tôi sẽ nhanh
chóng điều tra rõ xem là ai gây ra, hơn nữa sẽ nghiêm trị không tha. Sự
cố này không liên quan đến thiết bị của quý công ty, trước đó nếu có mạo phạm, xin thông cảm và bỏ qua cho.”
“Chúng tôi có thể hiểu tâm trạng của giám đốc Hứa.” Diệp Tử lấy khẩu khí giải quyết công việc nói chuyện.
Giám đốc Hứa thở dài một hơi: “Hôm nay thật sự làm phiền hai vị phải đến đây nhọc công.”
“Đây là việc nhỏ, quan trọng nhất là không để công ty chúng tôi chịu
tiếng oan.” Cuối cùng Diệp Tử còn không quên dằn mặt giám đốc Hứa.
Mặt ông ta xanh rờn, nói: “Hai vị còn chưa ăn cơm, tôi lập tức gọi người sắp xếp.”
“Quý công ty xảy ra chuyện lớn như vậy, ngài cũng bận rộn, không cần
tiếp đãi chúng tôi, tài xế còn đang chờ ở cửa.” Diệp Tử nói.
Giám đốc Hứa thở dài, nhân nhượng: “Vậy tôi tiễn hai người.”
Ngồi trên xe, Diệp Tử và Thiên Thiên liền mệt mỏi gục xuống, lảo đảo, tựa vào đâu liền dính chặt, một chút cũng không muốn nhúc nhích.
“Diệp cô nương, bây giờ về Thượng Hải hay còn đi đâu?” Bác Văn dường
như từ cổ đại xuyên không mà tới vậy, đều kêu người ta như vậy, Diệp Tử
có nhắc nhiều lần nhưng không có kết quả, chỉ phải từ bỏ, dần dà cũng
thành thói quen. “Bác từ từ.” lúc này Diệp Tử mới rảnh rỗi lấy điện
thoại trong túi xách ra.
Trước lúc vào công xưởng cô và Thiên Thiên đều bị yêu cầu tắt máy.
Lúc này vừa mới khởi động máy thì tin nhắn bay đến không ngừng.
Thiên Thiên cũng vậy.
Một tin là từ Lâm Hi, một tin là từ má Diêu, còn lại mười bảy mười tám tin đều là của Thẩm Hạo gửi đến.
“Thiên Thiên, tình huống ở đó thế nào?”
“Thiên Thiên, Không Thụy có khó dễ hai người không?”
“Thiên Thiên, tên giám đốc Hứa đó nổi tiếng khó chơi, em với Diệp Tử phải cẩn thận.”
“Thiên Thiên, anh rất lo cho em.”
“Thiên Thiên, mau gọi lại cho anh.”
“…”
Tin cuối cùng là: “Thiên Thiên, em đừng sợ, anh và Hướng Huy đang trên đường tới Nam Kinh.” ( haizzz … 2 mỹ nam =’= )
Tin này