
xấu hổ cúi mặt.
“Đi gọi cụ ra ăn cơm đi!” Doãn Tiểu Mạt bảo cô bé.
Dù rất không tình nguyện nhưng Lạc Lạc vẫn nghe lời cô.
Doãn Tiểu Mạt xào thêm một đĩa rau cải, cuối cùng bưng từng đĩa đồ ăn bày lên bàn.
Cụ bà loạng choạng đi xuống cầu thang, ngửi thấy hương thơm sực mũi liền bước nhanh hơn, bước trước bước sau mà nhảy xuống dưới. Doãn Tiểu Mạt thấy vậy sợ hãi kêu lên: “Bà ơi, bà đi cẩn thận!”.
“Không sao không sao, tôi còn khỏe chán!” Bà cụ đeo một cặp kính lão trông đậm chất trí thức. Bà cụ ngồi xuống ghế, sống lưng thẳng tắp: “Có những món gì thế?”.
Lạc Lạc đã nhanh chóng cầm lấy đũa thò vào đĩa sườn, Doãn Tiểu Mạt khẽ đánh vào tay cô bé: “Uống canh trước đã!”, rồi cô múc ra hai bát canh cá diếc, “Nếm thử xem ngon không?”.
Bà cụ tao nhã nhấp một ngụm: “Con bé này tay nghề được lắm”.
Doãn Tiểu Mạt chắp hai tay thành nắm: “Bà quá khen rồi ạ!”.
Lạc Lạc ừng ực uống một hơi hết bát canh, rốt cuộc cũng được giơ nanh vuốt ra để gắp sườn xào. Doãn Tiểu Mạt không quên gắp rau vào bát cô bé: “Phải ăn cả cái này nữa”.
Lạc Lạc có vẻ không cam lòng lắm nhưng vẫn nghe theo Doãn Tiểu Mạt.
Cụ bà thấy vậy liền nói: “Con bé này nghe lời cháu gớm. Hiếm có! Ngay cả chú hai nói chuyện với nó mà nó cũng lạnh nhạt lắm”.
Doãn Tiểu Mạt còn chưa kịp lên tiếng thì Lạc Lạc đã vội nuốt xuống một mồm đầy thức ăn rồi cướp lời: “Nghe lời cô giáo là đúng!”.
Bà cụ nghe xong, kinh ngạc nhìn Doãn Tiểu Mạt.
Doãn Tiểu Mạt nghĩ bụng: rốt cuộc cụ cũng biết cháu không phải người giúp việc rồi, cháu đang “lao động công ích”!
Bà cụ nhỏ giọng tấm tắc: “Hiếm thấy! Hiếm thấy!”.
Không biết là đang khen Lạc Lạc nghe lời Doãn Tiểu Mạt, hay là khen Doãn Tiểu Mạt làm gia sư mà còn nấu cơm.
Lạc Lạc chống cằm nói: “Cụ ơi, thực bất ngôn tẩm bất ngữ[4'>!”.
Cụ bà nhìn vào đĩa sườn đã vơi đi rất nhiều, cuống cuồng nói: “Quả nhiên là không thể nói chuyện trong khi ăn, bị con nhóc này cướp sạch rồi”.
Lạc Lạc thích thú cười khúc khích.
Cụ bà cầm lấy khăn giấy lau miệng cho cô bé.
Hai cụ cháu dù hay đấu khẩu nhưng thực ra rất quan tâm nhau. Doãn Tiểu Mạt trông mà thèm. Ông bà nội của cô chỉ vì chuyện bố cô lấy người phụ nữ đã qua một lần đò mà cắt đứt quan hệ, ông bà ngoại của cô thì lại vì chuyện mẹ cô kiên quyết ly hôn với người chồng giàu có mà chán nản, về sau chẳng hỏi thăm gì nữa.
Nghe nói cả bốn người đều vẫn còn khỏe mạnh, nhưng trước giờ Doãn Tiểu Mạt vẫn chưa từng được gặp họ. Ngay cả tang lễ của bố mẹ cô mà hai bên ông bà cũng không tới. Rốt cuộc là nỗi thù hận như thế nào mới khiến người ta ngay cả đến lúc qua đời cũng không muốn nhìn mặt đối phương đây? Doãn Tiểu Mạt nghĩ không ra.
[1'> Chữ “hoa” trong tiếng Hán vừa có nghĩa là “bông hoa”, vừa có nghĩa là “tiêu/dùng (tiền, thời gian)”.
[2'> Cậy cửa hàng lớn mà chèn ép, làm khó khách hàng.
[3'> Vốn dĩ được dùng để miêu tả phụ nữ. Những cô gái bất thực nhân gian yên hỏa là những cô gái có thế giới nội tâm đẹp, không nhiễm trần tục. Tuy nhiên hiện nay cụm từ này lại được dùng với nghĩa tiêu cực, chỉ những người sống thoát ly quần chúng, sống quá đầy đủ nên không hiểu hết được cuộc đời.
[4'> Lúc ăn không được nói chuyện vì dễ ảnh hưởng tới tiêu hóa, trước lúc ngủ không được làm nhảm vì quá hưng phấn sẽ ảnh hưởng tới giấc ngủ.
Dịch: Sahara
Nghe nói cả bốn người đều vẫn còn khỏe mạnh, nhưng trước giờ Doãn Tiểu Mạt vẫn chưa từng được gặp họ. Ngay cả tang lễ của bố mẹ cô mà hai bên ông bà cũng không tới. Rốt cuộc là nỗi thù hận như thế nào mới khiến người ta ngay cả đến lúc qua đời cũng không muốn nhìn mặt đối phương đây? Doãn Tiểu Mạt nghĩ không ra.
“Nhóc con, nghĩ cái gì thế?” Cụ bà hỏi, chìa ra một tờ khăn giấy.
Lúc này Doãn Tiểu Mạt mới phát hiện mình đã bất tri bất giác rơi lệ từ lúc nào.
Lạc Lạc nhanh nhẹn lau nước mắt giúp cô. Doãn Tiểu Mạt ngượng ngùng nói: “Để hai người chê cười rồi!”.
“Không có gì, con gái, ta thích tính chân thật của con.” Ánh mắt cụ bà lấp lánh ý cười.
Doãn Tiểu Mạt nhận lấy khăn giấy lau nước mắt.
“Con gái, không ăn chút sao?” Rõ ràng thức ăn chẳng còn lại là bao nhưng bà cụ vẫn tỏ ra khách sáo.
Doãn Tiểu Mạt nén cười: “Cháu không đói, bà cứ ăn đi ạ”.
Thế là bà cụ lại yên dạ yên lòng tiếp tục tranh miếng sườn cuối cùng với Lạc Lạc.
Doãn Tiểu Mạt đáng áng chừng đồ ăn đủ cho ba, bốn người, ấy vậy mà không ngờ toàn bộ đã bị một già một trẻ ăn sạch sẽ. Cô bất đắc dĩ lắc đầu, tình trạng này xác thực là đã bị bỏ đói nhiều ngày! Cô thu dọn bàn ăn, rửa bát đĩa rồi cất gọn gàng, những việc này không phải là cô được dạy bảo từ nhỏ mà là học được khi còn làm thêm ở nhà hàng ăn.
Quay lại phòng của Lạc Lạc, cảm thấy mình cầm tiền gia sư nhưng lại chẳng dạy được cái gì, Doãn Tiểu Mạt vô cùng áy náy, liền giả mù sa mưa hỏi: “Bài tập có chỗ nào không hiểu không?”.
Lạc Lạc trả lời cũng không thèm quay đầu lại: “Em tự làm được rồi”.
Doãn Tiểu Mạt cảm thấy thật mất mặt, hôm nay cô đã ở lại đây lâu quá rồi, cũng đến lúc phải về: “Vậy em làm đi nhé, chị về đây”.
Lạc Lạc đứng phắt dậy: “Bao giờ chị lại tới? Em nhớ chị lắm”.
Doãn Tiểu Mạt lườm cô