XtGem Forum catalog
Gấm Rách

Gấm Rách

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323045

Bình chọn: 9.5.00/10/304 lượt.

ao?”

Lời nói của anh giống như là dao đâm vào tim cô, cô lẩm bẩm hỏi: “Anh cho rằng tôi lừa anh? Đứa trẻ không phải là con anh?”

Anh không sốt ruột: “Có phải là trong lòng cô biết rõ. Cô ra một giá, tôi rất bận.”

Cô bị làm tổn thương rất sâu, cô mắng: “Đồ khốn nạn! Đứa bé đương nhiên không phải là của anh! Tôi điên mới mang thai cho anh! Một đồng tôi

cũng không cần! Anh đi chết đi!”

Anh cười: “Rất tốt, tôi rất vui khi cô nói như vậy—-Cô đã nói sự thật rồi, hy vọng cô tự thu xếp ổn thỏa.”

Cô ném điện thoại vào tường, điện thoại bị ném hỏng, nhưng cô cũng

giống như là thịt nát xương tan, cô còn cái gì? Ngay cả lòng tự trọng

cũng không còn nữa!

Khách sạn lại gọi điện lên hỏi: “Cô Phó, có một phóng viên muốn lên trên phỏng vấn cô.”

Cô máy móc đáp: “Được rồi, để anh ta lên.” Người phóng viên đó quả

nhiên quá đỗi vui mừng, vừa gặp mặt liền hỏi: “Cô Phó, cô có thể đồng ý

cho tôi làm phỏng vấn độc quyền được không?”

“Được.” Cô bình tĩnh nói, “Tôi chỉ là muốn làm rõ một số việc, tránh khỏi liên lụy đến người vô tội.”

Phóng viên tự mình hỏi: “Cô Phó, cô và ngài Dịch có kết hôn không?”

Kết hôn? Bây giờ anh hận cô thấu xương, kết hôn? Cô cười: “Tại sao tôi phải kết hôn với anh Dịch? Chúng tôi đâu có thân quen.”

Phóng viên kinh ngạc nhìn cô, nói: “Nhưng, có bài báo nói cô……”

Cô ngắt lời anh: “Đứa bé vốn dĩ không phải là của Dịch Chí Duy, họ nhầm rồi. Tôi và anh Dịch chỉ là bạn bè bình thường, nếu họ đoán bừa lung

tung hơn nữa, bạn trai tôi sẽ tức giận.”

Hai mắt phóng viên sáng lên, lập tức truy hỏi: “Vậy có thể công khai cha đứa bé rốt cuộc là ai không?”

Cô hơi mỉm cười, nói: “Bây giờ tôi gọi điện thoại hỏi—-Nếu anh ấy đồng

ý, tôi sẽ nói với anh, nếu anh ấy không đồng ý, vậy tôi cũng không có

cách nào.” Cô chỉ nắm vững 2 phần, những cuối cùng chỉ còn lại con đường này.

Phóng viên mừng rỡ: “Đương nhiên! Đương nhiên!”

Cô hít thật sâu, cầm điện thoại gọi dãy số quen thuộc, rất nhanh liền có người nghe.

Cô nói: “Là em.”

“Thánh Hâm?”

Cô cười đau đớn. Cô đâm đầu vào bức tường chảy máy, cuối cùng đi một vòng, lại quay về nơi cũ: “Anh xem tin tức hôm nay chưa?”

“Xem rồi.”

“Nếu anh chịu giúp em gánh vác, em đảm bảo anh có thể đạt được tất cả

mọi thứ anh muốn, hơn nữa, em sẽ không gây phiền phức cho anh một chút

nào.” Anh xưa nay luôn hiểu ý cô, nói chuyện có hàm ý hơn nữa, anh cũng

hiểu.

Anh hỏi: “Mỗi cổ phiếu?”

“7,5 điểm.”

“Tất cả trong tay em?”

“Đúng thế.”

Anh nói: “Đồng ý.”

Khóe miệng cô cong lên, ngay cả bản thân cô cũng ngạc nhiên không ngờ

mình lại vẫn có thể cười được. Cô nhìn khuôn mặt chờ đợi của phóng viên, nói với anh: “Phóng viên đang ở đây, anh tự nói với anh ta nhé.”

Cô đưa điện thoại cho phóng viên, người phóng viên đó cẩn thận nghe máy: “Xin hỏi—–”

“Tôi là Giản Tử Tuấn, Phó Thánh Hâm là bạn gái tôi, mọi người đừng làm

phiền cô ấy nữa. Còn về việc lúc nào chúng tôi kết hôn, tôi nhất định sẽ mở cuộc họp báo công bố, mọi người yên tâm được rồi.” Mưa rồi, mưa không lớn, từng hạt gõ vào cửa sổ.

Trời hễ mưa, liền cảm thấy là mùa thu thật sự đã đến, tiết lạnh từng chút từng chút, ngấm vào trong tim của con người.

Phó Thánh Hâm đứng trước của sổ, tâm trạng hơi rối loạn. Cô giận

dỗi—giận dỗi bán công ty đi, vậy thì sao chứ? Có lẽ anh còn mừng thầm

trong lòng, vui mừng bản thân cô biết khó mà từ bỏ, không dọa nạt anh.

Giản Tử Tuấn cũng đang vui, tuy cô vẫn đem lại phiền phức rất lớn cho

anh. Đối với sự việc phát triển như hề chèo này giới truyền thông bàn

tán không ngớt, tên của Giản Tử Tuấn lập tức lên trang nhất, còn có chút mỉa mai nói cô- Phó Thánh Hâm có bản lĩnh, thuận lợi mọi bề giữa 2 ông

lớn trong ngành tài chính.

Mấy ngày gần đây từng hành động của cô

đều trở thành mục tiêu của báo giới, cô đành đóng cửa ở nhà không ra

ngoài, nhưng vẫn không tránh được hỗn loạn của sự đời. Hôm nay có tin

của một tờ báo nhỏ chính là “Dịch Chí Duy tức giận vì hồng nhan”, thật

ra sự việc rất đơn giản, chỉ là Phú Thăng và Đông Cù cùng lúc tham gia

đấu giá một mảnh đất, Phú Thăng ra giá cao mua được, vốn dĩ đây cũng

chẳng có gì, hành động kinh doanh quá đỗi bình thường, nhưng phóng viên

lại cứ vây lấy Dịch Chí Duy truy hỏi: “Nghe nói cô Phó và ngài Giản sẽ

nhanh chóng kết hôn, anh Dịch anh có cảm tưởng gì không?” Dịch Chí Duy

ứng phó quen rồi, liền nói: “Đương nhiên là tôi chúc phúc họ rồi.” Lúc

này có một phóng viên liền cười: “Anh Dịch rộng rãi như vậy sao? Có tin

đồn nói cô Phó vốn là bạn gái anh, sau này bị anh Giản cướp mất. Anh

Dịch, mảnh đất ngày hôm nay lại để anh Giản đạt được, đồ vật yêu quý bị

cướp 2 lần, anh có quan điểm gì?” Dịch Chí Duy tức giận, từ chối trả lời liền lách người bỏ đi. Điều này cũng không trách anh, là người nghe

thấy đều tức giận, nhưng giới truyền thông gây sự chú ý thêm mắm thêm

muối vào, tiêu đề liền trở thành như vậy.

So sánh ra, Giản Tử Tuấn

trên một tờ báo khác lại vui mừng đắc ý, gần đây anh thu mua Hoa Vũ,

phát triển thành công sự nghiệp đến ngành ngân hàng, lại biểu hiện xuất

sắc trong mấy lầ