Polaroid
Gấm Rách

Gấm Rách

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323010

Bình chọn: 7.5.00/10/301 lượt.

n đấu thầu, quả thật nổi trội hơn Dịch Chí Duy, trên báo nói lúc anh bị truy hỏi thời gian kết hôn liền mỉm cười, liên tục nói

“Sắp rồi.” Lại nói lời trêu đùa với phóng viên: “Mọi người cũng

biết—-quả thật không thể đợi được.” Do đó trên báo nói anh sắp kết hôn

lập gia đình, “Người sắp làm cha khuôn mặt hạnh phúc mỉm cười.”



là nhân vật tin tức, chỉ có thể hẹn bác sỹ ở nơi khác làm phẫu thuật,

bởi vì mấy ngày nay phóng viên theo rất chặt, luôn không đi được. Giản

Tử Tuấn hỏi cô một lần: “Em thật sự không định sinh đứa bé này ra sao?”

Tâm trạng cô tồi tệ, buột miệng liền hỏi: “Sinh ra làm gì? Thật sự lấy

họ Giản sao?”

Anh liền không nói nữa, cô cũng biết thái độ của mình có vấn đề, lần này anh quả thật giúp cô việc lớn, một người phụ nữ gặp

phải việc này luôn mang tiếng xấu, may mà anh gánh hết trách nhiệm, tâm

điểm giới truyền thông đa phần đều tập trung vào anh.

Cô nói: “Xin lỗi.”

Anh lại không để bụng: “Không sao, trong sách nói phụ nữ trong thời kỳ

này tính tính cách rất nóng này” Nói vậy khiến cô hơi xấu hổ. Vốn không

liên quan đến anh, là cô kéo anh vào, đến bây giờ anh cũng không thoát

nổi thân, ngày ngày bị phóng viên truy hỏi lúc nào kết hôn.

Hơn

nữa, biểu hiện của anh thật sự khiến cô hơi nghi ngờ, anh thậm chí hỏi

cô: “Có cần anh đưa em đi làm phẫu thuật không?” Dường như thật sự muốn

chịu trách nhiệm gì đó với chuyện này vậy. Cô là sợ bóng sợ gió, thần

hồn nát thần tính, cho nên liền nói: “Không cần—–vốn dĩ không liên quan

gì đến anh. Vấn đề của tôi tôi tự giải quyết được, một cuộc phẫu thuật

nhỏ, chẳng có gì đáng sợ cả.”

Anh cười nói: “Anh ta dạy em quá

nhiều, bây giờ em không dễ dàng chịu nhận ân huệ của người khác, anh ta

nhất định đã từng dạy em, trên thế giới không có bữa trưa ăn nào là miễn phí, có được tất có mất, cho nên em không chịu nợ tình nghĩa của người

khác.”

Cô im lặng, anh nói đúng, ảnh hưởng của Dịch Chí Duy đến cô

không hề biến mất, anh hình thành một loại quán tính trong cuộc sống của cô, cứ dùng cách tư duy của anh để nhìn nhận vấn đề, có lẽ đời này đều

không thể thay đổi. Anh là một cái gai, đâm thật sâu vào cơ thể, cho nên hễ ấn là đau——nhưng liền với thịt, không rút ra được.

Cuối cùng cô một mình lặng lẽ bay đến Singapo làm phẫu thuật, bởi vì phải làm thủ

tục nhập viện, cho nên bay đến trước một ngày, ở trong khách sạn, tâm

trạng tồi tệ đến cực điểm, không có bất cứ ý nghĩ nào. Buổi tối mới đi

ra khỏi khách sạn dạo phố, vùng này chính là khu vực có tên là “Đại Pha” của Singapo, đại học quốc lập Singapo ở ngay gần đó. Cô đi lung tung,

lại đi đến gần đại học, cô thích nhìn thấy sinh viên, bởi vì trên người

họ có bóng dáng của mình, một khí chất sạch sẽ mà đơn thuần, tuyệt đối

không nhìn thấy ở nơi khác, sự thuần khiết vẫn chưa bị ô nhiễm.

Xanh hóa của Singapo nổi tiếng, bên đường là cây cọ thẳng tắp, dưới cây

còn có bãi cỏ giống như tấm thảm, ngay cả trên cầu vượt cũng leo đầy cây song xanh mướt, cảnh phố đẹp đẽ không thể nhìn thấy ở Đài Bắc. Nhưng

một cơn buồn nôn trào lên, cô đành dựa vào một thân cây để đứng vững,

nôn rồi lại nôn, chỉ là nôn khan, cảm giác này vô cùng khó chịu, may mà, ngày mai tất cả sẽ kết thúc.

Nước mắt cô trào ra, có gì đáng khóc chứ? Cô tìm khăn giấy trong túi xách, cô sớm đã khóc đủ rồi.

Chắc là dáng vẻ ốm yếu của cô khiến người đi đường chú ý, đằng sau có người hỏi nhỏ: “Can i help you?”

“Thank you, I…..” Cô vừa nói vừa quay người lại, nhưng lại sững sờ. Đối phương cũng sững lại một lát, tiếng Trung buột ra từ miệng: “Cô Phó?”

Dịch Truyền Đông?

Cuộc đời này của cô viết thành sách, cũng là truyền kỳ xúc động lòng

người, luôn trong lúc bất tiện, liền gặp phải người bất tiện. Bàn tay

tráo trở trong u tối đó, lại trêu người như thế.

Cậu ta học ở đây,

gặp phải cũng không phải chuyện kỳ lạ gì. Không ngờ cô cười được, giả vờ trấn tĩnh hỏi như không có việc gì: “Quay lại đi học à?”

“Ừ.” Đàn ông còn đỏ mặt, “Quay lại được một thời gian rồi. Cô Phó không, cô đến làm việc sao?”

“Không phải.” Cô cúi mặt xuống, giọng nói cũng nho nhỏ, “Đến nghỉ ngơi, gần đây….tâm trạng không tốt lắm.”

Cậu ta không biết phải làm sao: “Cô Phó….Tôi…….Tôi rất xin lỗi….”

“Không sao.” Cô không muốn nói tiếp, miễn cưỡng cười một lát, “Tôi còn

có việc, đi trước đây.” Cậu ta lại gọi cô lại: “Cô Phó.” Nhìn thấy cô

nhìn mình, lại càng líu lưỡi hơn, nhưng cuối cùng vẫn hỏi: “Anh trai anh ấy cũng ở Singapo……Anh ấy biết không?”

Trong chốc lát mặt cô trắng bệch, Dịch Chí Duy?! Anh ở Singapore?

Hơi thở của cô trở nên gấp gáp, hơi khó khắn nói:

“Ồ…..Truyền Đông, mong cậu đừng nói với anh ấy là đã gặp tôi. Tôi….tôi

phải đi rồi.”

Dịch Truyền Đông hơi lo sợ nhìn cô: “Cô Phó, cô không khỏe à?”

Cô thở khó khăn, trước mặt tối sầm lại, nhưng miễn cưỡng nói: “Không

sao, tôi…..chỉ là chóng mặt….tạm biệt.” Cô quay người đi, loạng choạng

đi được mấy bước, liền cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, đất dưới chân càng ngày càng mềm, trời càng ngày càng tối, càng ngày càng mơ hồ……

Tỉnh dậy là ở trong bệnh viện, trời đã tối từ lâ