
một cái, sau đó mở cửa phòng ra cho cô, “Ngủ ngon.”
“A…” Cảm giác có một luồng khí ngọt ngào dâng lên trong lòng, cô ngơ
ngác đẩy anh, chỉ thị đi ngủ, đóng cửa. Nhưng mà, 1 phút, 2 phút… Giản
Lộ lại mở cửa.
Cửa phòng đối diện đã đóng, phỏng chừng Lâm An Thâm đã nằm trên
giường, bắt đầu ngủ. Giản Lộ không gọi cửa, cũng không kêu tên anh, chỉ
là chăm chú nhìn cửa phòng anh.
1, 2, 3, 4, 5 –
Lâm An Thâm mở cửa.
Phản ứng đầu tiên của Giản Lộ là tin vào ‘tâm linh tương ứng’.
“Làm sao vậy?” Anh tiến lại trước mặt, một lần nữa nắm tay cô.
Giản Lộ chỉ biết cười ngây ngô.
“Không phải em buồn ngủ à? Sao không ngủ đi!”
“…” Giản Lộ lắc đầu, tiến vào lòng anh. Cúi đầu, giọng nói truyền đến từ trong lòng: “Làm sao bây giờ… Thì ra 24 tiếng thực sự không đủ….”
Mặt trời mọc rồi lại lặn.
Mọi người một ngày có 24 giờ.
Nhưng một ngày của cô sao không có 26 giờ, không, 27 giờ thì tốt rồi… Hoặc là có thể để một ngày vĩnh viễn không chấm dứt.
Bởi vì không đủ, như thế nào cũng không đủ…
Sáng sớm, trong cơn mơ màng, Giản Lộ bị mặt trời đánh thức. Chải tóc, mở loa. Thứ âm nhạc rung giật lại bắt đầu rống giận. Giản Lộ ngồi dậy
lại phát hiện thắt lưng đang có một cánh tay vòng trụ. Cô lúc này mới
nhớ ra, tối qua, người nào đó nói không đủ xong liền trú luôn tại phòng
của cô. Giản Lộ ngắm nhìn gương mặt khi ngủ của anh, tinh thần tự dưng
thấy khoan khoái. Sao tiếng nhạc lớn như vậy anh cũng có thể tiếp tục
ngủ, đôi lông mày chỉ nhăn chút xíu. Giản Lộ tắt loa, anh hẳn đã tỉnh.
Lâm An Thâm mở mắt, điều đầu tiên anh nhìn thấy là khuôn mặt tươi
cười của cô, ánh mặt trời buổi sớm làm nụ cười của cô như được bao bọc
trong một tầng hào quang. Lần này vẫn là mộng? Anh đã mơ về một ngày như vậy không biết bao nhiêu lần, cảm giác này thật sự khiến người ta rung
động.
Giản Lộ ở trước mặt Lâm An Thâm vẫy vẫy tay, người này sao khởi động máy chậm như vậy?
Bỗng nhiên cánh tay vừa dùng sức trên lưng lại khép lại.
Giản Lộ còn chưa kịp thét lên thì đã cấp cho ai đó cái cơ hội hôn lên môi, không, có thể nói là ăn. Ngay đến khí lực để giãy dụa Giản Lộ cũng không có, bởi vì sức lực của quân địch quá mạnh, hoàn toàn chặn đường
lui của cô. Anh hôn lên môi cô, tham lam hơi thở đó, từng chút, từng
chút một tiến vào. Đây… đây là Lâm An Thâm sao…. Bất quá, ngay cả cơ hội để suy nghĩ cũng bị tước mất, bởi tất cả không khí trong lồng ngực đã
bị anh cướp hết. Không khí bị cướp, đầu óc cũng mơ màng; mà Lâm An Thâm
hấp thu hết hương vị của cô, ý thức ngày càng trở nên rõ ràng. Hết thảy
đều không là giấc mộng, cô ở ngay trước mắt anh, đang ở trong vòng tay
anh.
Thẳng đến khi khuôn mặt của Giản Lộ đỏ bừng, Lâm An Thâm mới muông
‘đồ ăn’ trong miệng ra. Buông lỏng vòng tay, Giản Lộ lập tức thở từng
ngụm, từng ngụm dài. Lâm An Thâm lại nở nụ cười ngốc nghếch, rất thỏa
mãn, bởi vì thực sự ngon miệng… Anh thuận tay nghịch nghịch tóc cô, sau
đó lại cọ cọ mặt mình lên khuôn mặt đỏ ửng của cô.
(Jumbo said: Thỉnh thoảng anh cũng dữ dội nhề!!)
Giản Lộ cảnh giác nhìn Lão Hồ Ly, từ sáng tới giờ anh lúc thì là sói, lúc lại cải trang thành thỏ, rốt cuộc anh có âm mưu gì?! Nhưng anh vẫn
trừng ra bộ mặt ngây ngô khiến cô không thể truy khảo.
Ép hôn một hồi, rồi nhanh chóng chạy đến công ty. Giản Lộ không dám
phí phạm thời gian, chạy thẳng vào sảnh lớn lại vừa nhìn thấy Joey cũng
vội vàng đi đến.
“Jane, hôm nay cậu ăn mặc kiểu gì vậy?! A! Cậu không trang điểm!!” Joey vừa nhìn thấy cô liền kêu thất thanh.
“Sao vậy?” Bình thường cô vẫn mặc như vậy… “Hôm nay là ngày gì…”
“Cậu không biết gì à? Kì quái, Lâm tổng cũng không nói gì với cậu
sao? Hôm nay có đại nhân vật từ tổng bộ bên Mỹ về thị sát. Hôm qua,
Vương tổng còn dặn dò mọi người tuyện đối không được có sai lầm!”
“Thật à?…” Lâm An Thâm cũng chẳng nói với cô cái gì. “Phỏng chừng sếp của mình cũng không biết…”
“Không thể nào, bởi vì tổng bộ chỉ định Lâm An Thâm hướng dẫn nhân
viên thị sát trong toàn bộ quá trình! Mình còn tưởng có thể hỏi cậu xem
Anson định thế nào!”
“Khẳng định anh ấy sẽ không đi.” Đừng nói là toàn bộ hành trình, có
là nửa hay non nửa cũng không có khả năng Lâm An Thâm đi cùng người kia.
“Nói như vậy thì lại có trò hay để xem rồi!” Joey lập tức hưng phấn.
Giản Lộ dơ hai tay đầu hàng. Lão hồ ly của cô cũng không phải là diễn viên, diễn cái gì mà diễn!
Joey kêu to: “Người đàn bà này, cậu làm rối tóc mới của mình rồi, nếu hình tượng của mình có sứt mẻ gì thì mình đến tìm cậu hỏi tội! Lâm tổng không đi thì Phương tổng nên đi tiếp. Đương nhiên mình cũng phải đi
theo!”
Giản Lộ cười cười, nhìn Joey gào to, mất hết hình tượng. Người này
hẳn lại lao đầu tìm kim quy tế đi. Đùa một chút, thang máy cũng đã đến
tầng của Giản Lộ.
Lúc cô ngồi vào bàn làm việc, chợt nghe tiếng điện thoại trong phòng
Lâm An Thâm truyền đến từng tiếng, từng tiếng. Hiển nhiên đã bị Lâm An
Thâm ngắt không dưới một lần. Cuối cùng chuông cũng dứt, cách một hồi,
Lâm An Thâm đi ra, tay còn cầm áo khoác. Giản Lộ ném cho anh một ánh mắt nghi hoặc.
Nhìn ánh mắt của Giản Lộ, Lâm An Thâm cũng k