
ăn trong hộp, ánh mắt của cô không kìm được bị hút vào đấy.
“Đúng vậy, không biết là đầu bếp của nhà hàng nào làm, nhìn thật sự rất ngon.” Hắc Doãn Thu đồng tình nói.
“Gần 12h rồi, thảo nào bụng em hơi đói, nhưng mà đồ ăn nhiều thế này, một mình Doãn Tâm sao ăn hết.” Hắc Doãn Đông ngước nhìn chiếc vòng kim cương trên cổ tay, đối với lượng đồ ăn khá khả quan trước mắt, không nhịn được nhíu mày.
“Xem ra người bạn này của Doãn Tâm cực kì chu đáo, sợ nó đói bụng nên mang đồ ăn tới, hơn nữa lại nhiều thế này, hẳn là cũng chuẩn bị luôn phần của chúng ta, Doãn Tâm, người bạn này của em là ai vậy?” Hắc Doãn Xuân như thể đang nghĩ ngợi điều gì nhìn cô em út đang đứng ngẩn người bên cạnh, từ sau khi Doãn Tâm thấy đồ ăn trong hộp thì cả người đứng ngẩn ra, xem ra nó biết người tặng hộp gỗ kia là ai.
“Chị cả…” Hắc Doãn Tâm bừng tỉnh, nhưng nghĩ tới đánh giá của các chị với tập đoàn Murk hồi nãy, cô lại do dự.
“Doãn Tâm, chúng ta là chị em, có chuyện gì em cứ nói ra, nếu em gặp khó khăn, chị cả sẽ nghĩ cách giúp em.” Nhìn thấy sự do dự của em gái, Hắc Doãn Xuân dịu dàng mỉm cười, xem ra thân phận của người kia có vẻ khiến em cô khó mở miệng rồi.
“Đúng đấy, Doãn Tâm, em nói đi, người ta nói ‘Một cây làm chẳng nên non, Ba cây chụm lại nên hòn núi cao’, huống hồ chúng ta có những 5 người.” Hắc Doãn Hạ là người thứ 2 ủng hộ.
“Em là em gái út của bọn chị, bọn chị nhất định sẽ giúp em.” Hắc Doãn Thu gật đầu, em gái gặp khó khăn, người làm chị như cô làm sao có thể đứng nhìn?
“Nếu kẻ nào dám bắt nạt em gái duy nhất của chị, chị sẽ cho hắn bẹp dí.” Hắc Doãn Đông giơ giơ nắm đấm, cô lén học Karatedo không phải chỉ tập cho đẹp mắt.
Hắc Doãn Tâm cảm động nhìn các chị, hốc mắt bỗng nóng lên, chỉ là chỗ khó khăn bây giờ là làm sao thuyết phục bố mẹ, nên cô hoài nghi liệu các chị có thể giúp cô được không?
“Doãn Tâm, em nói đi, có các chị làm chỗ dựa cho em, em còn sợ cái gì chứ?” Hắc Doãn Xuân dịu dàng mỉm cười.
“Chị, các chị trước tiên nếm thử hai món ăn này đã, rồi em sẽ nói với các chị được không?” Hắc Doãn Tâm nhìn đồ ăn trong hộp, nếu không phải mình đang có tâm sự thì cô đã ăn ăn lấy ăn để từ lâu rồi, bởi đây chắc hẳn là món ăn do Canh Dần đích thân làm, cô chỉ nghĩ đến thôi cũng đã chảy nước miếng rồi.
Nếu… các chị cô cũng nếm qua tay nghề của anh, có thể các chị cũng sẽ phải đầu hàng, vậy thì trước mặt bố mẹ cô sẽ không đơn thương độc mã nữa.
“Được, vậy chúng ta thử nếm xem.” Hắc Doãn Tâm gật đầu, lấy 5 đôi đũa tinh xảo và 5 gói trà không có bất kì nhãn hiệu nào ra, cô bất giác thầm khâm phục trong lòng, không ngờ người chủ của cái hộp này lại chuẩn bị chu đáo đến vậy, xem ra đối phương là một người vừa tinh tế lại vừa rất chu đáo, hơn nữa, nhìn thái độ do dự của em gái, rất rõ ràng—đối phương hẳn là một người đàn ông!
Cô ngửng đầu nhìn cửa hàng trưởng đang đứng bên cạnh, sau đó lấy 5 túi trà ra, “Cửa hàng trưởng, có thể phiền chị giúp chúng tôi pha trà được không?” Một mùi hương thấm vào tận tim gan bay ra, gói trà thơm quá, cô lại một lần nữa thầm kêu lên.
“Vâng, được ạ.” Cửa hàng trưởng lập tức nhận lấy mấy gói trà, rồi lập tức mang đi pha.
“Doãn Tâm, bạn em còn chuẩn bị cả gói trà cho chúng ta, thật là một người tỉ mỉ.” Hắc Doãn Hạ sau khi ngửi thấy mùi trà thơm mát đang vương vấn trong phòng, nhìn không được cất tiếng khen ngợi, bởi vì cô thích nhất là thưởng thức trà ngon, cho nên chỉ cần ngửi thôi cô cũng biết những gói trà kia là hàng thượng phẩm, giá chắc chắn không rẻ chút nào.
“Không tồi, hơn nữa đối phương là một người rất có tiền.” Hắc Doãn Thu đồng tình, cô nghĩ cái hộp gỗ này là do quản lí tòa nhà 101 đích thân mang đến, đủ thấy thân phận bối cảnh của đối phương nhất định rất cao.
“Doãn Tâm, anh ta không phải là bạn trai của em chứ?” Hắc Doãn Đông tò mò hỏi, sau đó rất tự nhiên gắp một miếng sushi cho vào miệng, rồi cả người bỗng ngẩn ra, bởi Xiang Q dấm gạo dai dai, dưa chuột giòn mát, những sợi trứng vàng ruộm bọc lấy ruốc thịt ngọt mà không ngấy, khiến cho khi người ta ăn không dám đánh rơi, dù sao cũng chính là ngon đến mức khiến người khác muốn mãi không thôi.
“Đúng ạ.” Hắc Doãn Tâm cười khổ gật đầu.
Thấy các chị bắt đầu thưởng thức món sushi Hanamaki, cô cũng muốn ngay lập tức tham gia, ai bảo món Canh Dần nấu quá ngon, nên nếu động tác của cô chậm một chút, đợi lát nữa sẽ chẳng còn gì để ăn, vừa nghĩ đến đó, giọng kinh ngạc của Hắc Doãn Đông đã vang lên bên tai cô—
“Woa, ngon quá!” Nói xong, đôi đũa trong tay chị ấy không kịp nghỉ, gắp miếng sushi thứ 2.
“Ôi trời ơi, thực sự là rất ngon!” Hắc Doãn Thu là người thứ 2 kêu lên, nói xong đôi đũa cũng không nghỉ mà tấn công miếng thứ 2.
“Đây là món sushi Hanamaki ngon nhất mà chị từng ăn.” Hắc Doãn Hạ cũng tiếp lời, mặc dù cô sợ béo, nhưng gặp được món ngon thế này, cô cũng chỉ đành làm trái với nguyên tắc của mình, tiếp tục chiến đấu.
“Đúng là rất ngon, hơn nữa còn khiến người ta ăn rồi còn muốn ăn nữa.” Hắc Doãn Xuân gật đầu lia lịa, cô không phải là người mê ăn uống, nhưng mùi vị của món sushi này khiến người ta không thể cưỡng lạ