Polaroid
Ép Gả Vợ Hiền

Ép Gả Vợ Hiền

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325740

Bình chọn: 9.5.00/10/574 lượt.

hực chất lại cứng đầu này, rút cuộc phải thế nào mới có thể chiếm được trái tim cô? Nếu đôi mắt kia lộ vẻ dịu dàng lưu luyến thì quả đúng là động lòng người . . . . . .

Đang nghĩ tới đó, La Hoằng Nghĩa đi tới, khẽ nhắc nhở anh đã đến giờ. Đoàn Dịch Kiệt gật đầu, đứng lên nói với Đoàn Kỳ Bình: “Anh có việc đi trước, chuyện này hãy thông báo cho tổ đàm phán và Bộ ngoại giao.” Nói vậy nhưng mắt vẫn dán chặt vào Hứa Lương Thần.

Xem ra anh cả thật sự thích vị nhị tiểu thư này, Đoàn Kỳ Bình cười hì hì đáp. Đoàn Dịch Kiệt muốn nói lại thôi nhìn Hứa Lương Thần một cái rồi mới xoay người đi.

Không phải Hứa Lương Thần không thấy được sự lo lắng và thân thiết trong mắt anh, dưới ánh mắt như vậy, trước mặt anh, trong lòng cô lại chỉ cảm thấy vô cùng uất ức, còn có lo lắng không nói nên lời. Chuyện này khi nào mới có thể giải quyết rõ ràng?

Xử lý xong công việc, Hứa Lương Thần gọi điện về Tôn phủ, a hoàn gọi Thái Phượng Kỳ tới, Hứa Lương Thần nói cô vì công việc tạm thời không tiện về nhà, Thái Phượng Kỳ đồng ý, dặn cô chú ý giữ gìn thân thể, sau đó hơi chần chờ nói: “Em hai, từ buổi tối hôm qua, Giang thiếu gia đã gọi cho em rất nhiều lần, hỏi cậu ấy có chuyện gì thì cậu ấy lại không nói, có vẻ rất vội vàng gấp gáp, em có muốn gọi lại cho cậu ta không?”

Giang Cách Vu vội vã tìm cô? Anh đến truy vấn đáp án của vấn đề lần trước sao? Hứa Lương Thần có chút đau đầu, cô còn đang lo lắng không biết nói với Giang Cách Vu chuyện Đoàn Chính Huân ép hôn sự giữa cô và Đoàn Dịch Kiệt thế nào. . . . . . Nếu Giang Cách Vu biết, anh sẽ có phản ứng thế nào?

Để điện thoại xuống, Hứa Lương Thần suy nghĩ một lúc lâu, nói không chừng Giang Cánh Vu có chuyện quan trọng khác. Cô không yên lòng, quyết định gọi điện thoại đến phòng làm việc của anh.

Điện thoại vang rất lâu mới có người nhận, là một giọng nói xa lạ: “Cảnh trưởng Giang không ở đây, tôi là trợ lý của anh ấy – phó quan Trình, xin hỏi cô là?”

“Tôi họ Hứa, nếu Cảnh trưởng Giang trở về xin nói lại một tiếng rằng tôi tìm anh ấy.” Hứa Lương Thần lịch sự nói.

Phó quan Trình đồng ý, cúp điện thoại.

Hứa Lương Thần trái lo phải nghĩ, cuối cùng vẫn không nhịn được bèn gọi đến biệt thư nhà họ Giang, người nghe điện thoại là Liêu Ngọc Phượng: “Tiểu Thần? Con ở đâu? Sao lâu như vậy rồi mà không tìm thấy con?”

Vừa nghe là Hứa Lương Thần, Liêu Ngọc Phượng liền hỏi thăm dồn dập, nghe Hứa Lương Thần nói đi công tác mới thở phào nhẹ nhõm, sao đó vội vàng nói: “Có phải Cánh Vu gọi cho con không? Nó vừa xin phép chuẩn bị đi Bắc Bình, Tiểu Thần, con không cần lo lắng. . . . . .”

Hứa Lương Thần có chút khó hiểu, dì Liêu bảo cô không cần lo lắng cái gì? Giang Cánh Vu muốn đi Bắc Bình? Vì sao?

“Dì Liêu, dì đừng nóng vội, xảy ra chuyện gì rồi sao? Bởi vì công việc con không ở nhà, Cánh Vu không gặp được con cho nên chúng con chưa liên lạc, sao vậy?” Liêu Ngọc Phượng rất ít khi thất lễ như hôm nay, Hứa Lương Thần vội thân thiết hỏi.

“Tiểu Thần. . . . . .” Ở trong lòng Liêu Ngọc Phượng Hứa Lương Thần sớm đã thân thiết như con ruột, nghe cô dịu dàng, thân thiết hỏi, thần kinh căng ra cố chống đỡ suốt mấy ngày qua của bà bỗng nhiên được thả lỏng, trong giọng nói của bà ẩn chứa sầu khổ: “Tiểu Thần, Chính Vũ ông ấy. . . . . . Đã xảy ra chuyện. . . . . .”

“Cái gì? Dượng đã xảy ra chuyện? Không phải dượng đến Bắc Bình tham gia hội nghị học thuật sao?” Hứa Lương Thần chấn động, vội hỏi: “Dì Liêu, rút cuộc sao lại thế này? Dì đừng nóng vội, từ từ nói.”

Cảm xúc của Liêu Ngọc Phượng dần thả lỏng đôi chút, thở dài sau đó khổ sở nói: “Chính Vũ đến Bắc Bình tham gia học thuật Hồi ức quá khứ, có người bạn gọi điện thoại đến khuyên ông ấy đừng đi, nói rằng mấy năm nay ông khởi xướng tân học, liên tục phát biểu trên tạp chí ‘Tân Nguyệt’, ‘Nhân quyền và hiến pháp tạm thời’, ‘Khi nào chúng tôi mới có hiến pháp’ dùng văn ‘chỉ cây dâu mà mắng cây hòe’, đủ để khiến cho nhân dân ác cảm hoặc khinh thường chính phủ. Không ít quan lớn trong Quân chính phủ phía Bắc hận ông ấy thấu xương. . . . . . Chính Vũ không chịu nghe, chỉ cười nhạt, nói ông có chức trách của mình. . . . . . Còn không phải vừa đến Bắc Bình được vài ngày đã bị bắt sao. Nghe nói Quân chính phủ muốn bí mật xử tử hình ông ấy, thời hạn thi hành án đã định rồi. . . . . . Tiểu Thần, Cánh Vu đã tới Bắc Bình, việc này phải làm sao bây giờ?”

Hứa Lương Thần lo lắng, không ngờ quân phiệt độc tài khống chế văn hóa tư tưởng và ngôn luận đến mức này! Dượng Giang bị bắt ở Bắc Bình, cô nào có thể giúp được Giang Cánh Vu? Cô kìm nén lo lắng, dịu dàng an ủi Liêu Ngọc Phượng: “Dì Liêu đừng quá lo, dượng là người chính trực, mọi người cùng nhau nghĩ cách; Nói không chừng Quân chính phủ muốn chỉ muốn dọa giới học thuật văn hóa, chưa chắc đã dám ra tay. . . . . . Con sẽ nhanh chóng liên hệ với những người bạn có liên quan, dì chờ tin tức của con.”

Để điện thoại xuống, Hứa Lương Thần không dám chậm trễ, lập tức tìm Đoàn Kỳ Bình, báo cho cô biết chuyện Giang Chính Vũ bị bắt. Đoàn Kỳ Bình lòng đầy căm phẫn: ” Quân chính phủ phía Bắc đã từng tuyên bố sẽ trừng trị n