
nghĩa chu đáo, thái độ hòa nhã, ngay đến cả Hứa
Lương Thần cũng bắt đầu hoang mang, vợ chồng Đoàn Chính Huân quá nể mặt
Tôn gia như vậy, chẳng lẽ cô thật sự quan trọng với phủ Đại Soái vậy
sao?
Xe chạy ra khỏi Tôn phủ, trong lúc Hứa Lương Thần vô ý quay mặt, lại
nhìn thấy chiếc xe đứng cách cửa không xa vẫn chưa đi từ khi cô đến.
Chiếc xe và bóng người chợt hiện lên, nhìn rất quen. . . . . . Trong
lòng cô xúc động, không khỏi quay đầu lại nhìn.
Ngô Văn Quyên nhìn theo ánh mắt của cô, như vô ý hỏi: “Dì nghe nói con
và đại tiểu thư đều muốn đến khu bị nạn?” Thấy Hứa Lương Thần gật đầu,
lại nói với Lư phu nhân: “Chị cả, khu bị nạn có an toàn không, lão đại
dù sao cũng là đàn ông có đi cũng không sao. Nhưng thiếu phu nhân và
tiểu thư phủ Đại Soái cũng đi, chị với đại soái thật sự yên tâm sao?”
Lư phu nhân như có như không thở dài, hơi nhíu mày: “Nghe nói tình hình
thiên tai không lạc quan cho lắm, đại soái đã mất ngủ mấy đêm nay rồi.
Bây giờ trong nước quân phiệt nổi loạn hỗn chiến, phần lớn là vì tranh
quyền đoạt lợi. Các cường quốc thì như hổ rình mồi đều muốn ngoạm được
miếng thịt béo, cho dù có lòng muốn làm đại sự cũng rất khó khăn. Cứu tế dù sao cũng là kế hoạch lâu dài cho dân sinh, nếu không phải thật sự
bất đắc dĩ thì đại soái sẽ không sắp xếp như vậy. Lương Thần và Kỳ Bình
có thể giúp đỡ cũng tốt, hơn nữa không phải còn có Dịch Kiệt ở đấy sao?
Còn chúng ta nữa, việc quyên góp ở hội Chữ Thập Đỏ có thể làm được thì
chúng ta nhất định phải làm tốt.”
Không hổ là kỳ nữ giúp chồng đánh thiên hạ, lời nói của Lư phu nhân
khiến Hứa Lương Thần không khỏi thầm tán thưởng. Ngày thường vị phụ nhân chính thất này của phủ Đại Soái không nói nhiều, chuyện trong phủ cũng
rất ít khi so đo chi li, nhưng đại sự thì không hề hồ đồ, chẳng trách
lại sinh ra được con trai như Đoàn Dịch Kiệt, con gái như Đoàn Kỳ Bình.
Trở lại phủ Đại Soái không lâu, Đoàn Kỳ Bình liền đến tìm, nói Lương Vu
Văn thu xếp cho Lương Thần đi thử giọng và làm quen với thiết bị. Nhóm
nhỏ đã chuẩn bị sẵn sàng để lập tức xuất phát.
Đây là đại sự, tuy phải gặp mặt Giang Cánh Vu có chút không được tự
nhiên, nhưng Hứa Lương Thần cũng không dám chậm trễ, vội vàng cùng Kỳ
Bình lên xe đến đài phát thanh. Ai biết Giang Cánh Vu lại không ở đây,
chỉ có một nhân viên kỹ thuật dưới quyền anh đang chờ ở đó.
Mặc dù không có kinh nghiệm phát thanh nhưng điều kiện của Hứa Lương
Thần lại vô cùng tốt. Giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng, ngoại ngữ lưu loát,
cho dù phải qua biến âm do thiết bị nhưng vẫn êm tai. Sắp đến giờ cơm
chiều thì mọi việc coi như đã hoàn thành.
Cô cùng Kỳ Bình trở lại phủ Đại Soái ăn cơm chiều với lão phu nhân, sau
đó lại thay một bộ quần áo của nữ binh phổ thông, tập trung với nhóm
nhân viên xuất phát trong đêm.
Xe ra khỏi Yến Châu đi thẳng về phía nam, đến nửa đêm thì bầu trời âm u, không biết có mưa không nữa. Tuy Kỳ Bình thương Hứa Lương Thần nhiều
ngày không ngủ ngon, luôn khuyên cô nghỉ ngơi, nhưng Hứa Lương Thần
không buồn ngủ. Bàn tay trắng nõn che miệng nhẹ nhàng ngáp một cái, đôi
mắt dựa vào ánh đèn xe yếu ớt nhìn ra ngoài.
Đến ba giờ sáng, khi dừng xe nghỉ ngơi Giang Cánh Vu nghe thấy Đoàn Kỳ
Bình khẽ khuyên Hứa Lương Thần, cố ý nói “Không đi nghỉ, sẽ ảnh hưởng
đến cổ họng”. Nhưng chỉ ngủ được một lát, khi trời còn chưa sáng Hứa
Lương Thần đã tỉnh lại, lại nhìn ra ngoài.
Xe đang đi qua một thị trấn tên là Kim Đường, thị trấn không lớn, có bức tường thành cũ từ thời Minh Thanh trước kia bao xung quanh, có vẻ cổ
kính kỳ lạ. Vì còn sớm nên người đi lại không nhiều lắm, xe vào thành
chủ yếu đều đi qua một con đường cái. Thiếu nam thiếu nữ lưng đeo cặp
dần dần nhiều lên, chắc là học sinh phải đi học sớm.
Xe tiếp tục đi về phía trước không bao lâu thì nhìn thấy cổng chính
tương đối đồ sộ với bảng hiệu của trường tiểu học quốc lập Kim Đường.
Trường học trông khá rộng rãi, sạch sẽ, có thể nói đây là công trình
kiến trúc biểu tượng của thị trấn nhỏ này. Cách trường học không xa là
một căn nhà một tầng bé rách nát với bậc thềm đá. Nhiều năm không được
sửa chữa nên gần như nó có thể sập bất cứ lúc nào, không thể không dùng
cột gỗ chống lấy. Nhìn lên bảng hiệu, không ngờ đó lại là nơi làm việc
của chính quyền cấp huyện.
Đoàn Kỳ Bình tỉnh lại, trong nắng sớm thấy vẻ mặt nghiêm túc mà hoang
mang của Hứa Lương Thần, không khỏi nhìn ra ngoài theo. Sau đó cô cười
nhẹ giọng nói: “Từ khi Quân chính phủ thành lập tới nay, luôn chú trọng
vào ba sự nghiệp công cộng. Một là sửa đường, tạo điều kiện cho nhân dân đi lại và lưu thông hàng hóa. Hai là sửa sang lại công viên trong một
vài thị trấn, xem như tiếp thu tiến bộ phương Tây. Ba là chú trọng vào
giáo dục. Quân chính phủ không những xây trường tiểu học trung học, mà
còn sát nhập cao đẳng sư phạm quốc lập Yến Châu với mấy trường đại học,
thành lập trường đại học quốc lập Yến Châu.”
Khi mới xây dựng, chính Đoàn Chính Huân là người đầu tiên tiên nhậm chức hiệu trưởng, sau lại đổi thành Đoàn Dịch Kiệt. Sau một thời gian ngắn,
Đoàn Dịch Kiệt mới mờ