
định không phải lo đến chất lượng bài viết nữa.”
Đương nhiên Hứa Lương Thần hiểu, Kỳ Bình nói như vậy thật ra là để động
viên cô. Vì thế cô cảm kích nhìn cô ấy một cái, mỉm cười rồi nói với
Đoàn Chính Huân và bộ trưởng Vương: “Tôi không có kinh nghiệm gì ở lĩnh
vực phát thanh, nhưng nếu đã được đại soái và bộ trưởng tin tưởng, tôi
cũng muốn thử một lần.”
Đoàn Chính Huân mặt không biến sắc nhìn cô. Cô con dâu này luôn làm
người ta vừa lòng ở điểm này, phong thái đoan trang lễ độ, dù có xảy ra
chuyện gì vẫn luôn nghiêm túc mà khiêm tốn. Quay lại ngồi sau bàn, ngón
tay ông gõ nhẹ lên mặt bàn tổng kết: “Đã như vậy, những chuyện còn lại
mong bộ trưởng Vương nhanh chóng sắp xếp, lần này để Lương Vu Văn dẫn
đội, càng nhanh càng tốt!”
Vương Chính Hân và Lương Vu Văn đồng ý. Thấy đã có người ở ngoài chờ báo cáo công việc, liền dẫn Hứa Lương Thần và Đoàn Kỳ Bình ra khỏi phòng
làm việc của Đoàn Chính Huân. Lúc đi xuống cầu thang, Vương Chính Hân
nói: “À, tôi định mời hai vị đi gặp một người, lần này nếu không có anh
ta nghiên cứu chế tạo thành công vô tuyến điện ở đài phát thanh thì hành động của chúng ta sẽ không thể nhanh chóng như vậy được. Anh ta sẽ đến
khu gặp nạn cùng mọi người.”
Đang bước xuống cầu thang Hứa Lương Thần ngừng chân, trong đầu đã lờ mờ
hiện ra chuyện gì đó, cô còn đang cân nhắc, thị vệ phía trước đã đẩy cửa phòng họp ra.
Ngẩng đầu lên cũng là lúc cô nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Giang Cánh
Vu. Hứa Lương Thần đã từng rất nhiều lần nghĩ đến cảnh gặp lại anh,
nhưng trong giây phút thật sự nhìn thấy anh, cô lại có cảm giác như đang nằm mơ. Cô thấy hơi hoảng hốt, dường như những chuyện và những người
trước mắt không phải là thật. Mới chỉ không gặp mấy ngày, tại sao lại
cảm thấy như đã mấy đời rồi?
Vương Chính Hân ngồi xuống, Lương Vu Văn giới thiệu mọi người với nhau,
anh ta nói tên Catherine rất to. Trong lòng Hứa Lương Thần đang nặng nề
cũng dần thả lỏng, Giang Cánh Vu nhìn cô, hai người đều không nói gì.
Thời tiết hôm nay rất tốt, trên mặt bàn hội nghị rộng rãi có chút ánh
nắng nhẹ chiếu xuống, cô mặc một bộ sườn xám màu hồng phấn, đôi bàn tay
trắng nõn dưới ánh mặt trời vừa xinh đẹp vừa có chút ấm áp.
Anh lãnh đạm mở miệng: “Xin chào.”
Em khỏe không? Năm tháng tuổi trẻ, ngày chia tay, cứ nghĩ em vĩnh viễn
sẽ không ra đi, nhưng chẳng ai ngờ được vừa mới xoay người, em đã là vợ
của người đó. Ánh mắt anh không sáng như ngày thường mà phủ một tầng
bóng hình vỡ nát. Hứa Lương Thần nhìn mà trái tim như bị bóp nghẹt. Thấy tất cả mọi người đang nhìn mình, ngay cả trong mắt Đoàn Kỳ Bình cũng có chút lo lắng, đôi môi đỏ mọng của cô khẽ cong lên, nhẹ nhàng gật đầu
chào hỏi.
Giang Cánh Vu thở dài trong lòng. Nụ cười của cô vẫn rất đẹp, đôi môi
đỏ, hai gò má hơi ửng hồng do ánh mặt trời, mặt mày như vẽ thanh khiết
như một đóa hoa sen.
Anh nghĩ, mình sẽ không bao giờ quên được cảnh này. Cửa phòng họp mở ra, cô chậm rãi đi tới, từ từ ngẩng đầu lên. Người con gái anh thương yêu
nhớ nhung da diết bỗng nhiên xuất hiện trước mặt anh. Một bộ sườn xám
trắng nhạt gần như là thuần trắng, đôi giày bằng gấm thêu hoa, phong
thái chỉnh tề như thế, dường như vẫn là dáng vẻ của ngày hôm qua.
Nhưng anh biết đã có sự khác biệt. Trước đây cô không bao giờ mặc quần
áo có màu này. Hôm nay anh đã có thể nhìn thấy từ cô sự xinh đẹp và
quyến rũ của một người phụ nữ. Như đóa hoa sen trên mặt nước, đã từng là nụ hoa, giờ đã bắt đầu nở rộ. Mũi anh như ngửi thấy mùi hương lan tỏa,
Giang Cánh Vu cũng có chút hoảng hốt. . . . vừa mới xoay người đi trong
nháy mắt, đã vĩnh viễn lỡ mất thật rồi?
Lương Vu Văn đang phát văn kiện, giải thích sự sắp xếp của lần hành động này. Hứa Lương Thần vẫn đứng đó không nhúc nhích, phòng họp rộng rãi
sáng sủa, quanh người cô như có một vầng sáng, Giang Cánh Vu không nhìn
thấy rõ gương mặt cô đang cúi xuống. Mặt trời trên cao, ánh sáng màu cam từ cửa sổ chiếu vào trong phòng phủ lên bộ quân phục trên người Giang
Cánh Vu, nhìn anh cao thẳng như một thân cây.
Hứa Lương Thần không khỏi híp mắt lại, cảm thấy có chút không tự nhiên.
Đúng lúc này, Vương Chính Hân mời mọi người ngồi xuống, Hứa Lương Thần
không khỏi mỉm cười. Đây là nụ cười thứ hai sau khi cô xuất hiện, không
có vẻ ung dung giống như anh em ở cạnh nhau trước đây nữa.
Vương Chính Hân đang nói về chuyện đài phát thanh, tuy không hiểu sao bộ trưởng Vương không những đưa Lương Thần và Đoàn Kỳ Bình đến đây mà còn
không giữ bí mật phát thanh, nhưng Giang Cánh Vu vẫn cười giới thiệu:
“Công nghệ phát thanh mới mà chúng ta đang có vẫn chưa thể xem là hoàn
thiện, cho nên công suất phát thanh không lớn, chỉ có 16 Watt. Nhưng
chúng tôi đã thử rồi, âm thanh nghe đài trong thành Yến Châu cũng không
tệ. Nói cách khác đài phát thanh có thể đảm nhận được nhiệm vụ đưa tin
tức cứu tế mới nhất của phóng viên từ khu vực phỏng vấn. . . . . .”
Có lẽ là vì khát nước, giọng anh nghe có vẻ hơi khàn. Hứa Lương Thần
không tự chủ được nhìn anh một cái, nhẹ nhàng đẩy một cốc nước trên bàn
sang phía đối diện.
Giang