
t cả dạt sang hai
bên và ngơ ngác đứng nhìn.
“Thằng bé này đang muốn tìm mẹ!”
Câu nói của anh vọng đến tận tâm khảm đang chất nặng u mê của
Na, cô choàng tỉnh. Vội lao đến bên người vừa cất tiếng đó. Và kia, đứng trước
mặt cô là thằng bé con vẫn bình an vô sự, niềm hạnh phúc trong phút chốc vỡ òa.
Sự nhẹ nhõm dần lan tỏa khắp người. Thế nhưng… người đàn ông đang bế thằng bé,
bế con cô trên tay kia… Như một ánh chớp chói lòa giữa đêm đông, Lệ Na cứng người
trong sự sửng sốt đến tê dại. Nỗi bất ngờ cứ liên tiếp nhoáng lên trong cô, có
lẽ không một ai hiểu được tâm sự của cô lúc này. Hết nhìn anh ta rồi lại nhìn
thằng bé, rồi lại quay nhìn anh ta…
Vĩnh Uy cũng chăm chú nhìn người con gái trước mặt, trông cô
ta thật gầy gò, yếu đuối. Cả thân hình đều toát lên một vẻ suy sụp, khổ đau. Đó
chính là cô nhân viên của quán này mà vài hôm trước anh đã gặp. Nhưng điều quan
trọng là cô ta trông rất quen… anh lật lại ký ức… những mảng sáng tối của một
thời đã qua cứ láng đi láng lại trong trí nhớ. Và dường như có một điều gì đó
đã vùi mình ngủ quên bấy lâu nay trườn mình tỉnh giấc. Một điều thật khó gọi
tên. Vừa quen, vừa lạ. Vừa nhạt nhòa nhưng lại cũng có chút dư âm.
Bởi vì dù sao cũng là những trải nghiệm đã qua của một thời
tuổi trẻ mà. Ai cũng vậy thôi đến một lúc nào đó sẽ thấy bất cứ những kỷ niệm
xa xôi nào từ dĩ vãng, dù nhiều hay ít, dù đậm hay nhạt cũng đáng khắc ghi và
in dấu con tim. Bởi chính ta đã sống, đã tận hưởng, đã hòa mình vào những khoảnh
khắc ấy.
Phải! Anh đã nhận ra người con gái ấy, người đã từng cùng
anh trôi mình qua một vài khoảng lặng cuộc sống. Những người gặp rồi quên rồi
trở thành xa lạ không phải ít nhưng vì sao riêng người con gái này lại khiến
anh chợt bồi hồi khi nhớ về những chuyện xa xưa như thế. Có lẽ vì dáng vẻ của
cô ta sao!? Vì người con gái đứng trước mặt anh đây và người con gái ngày đó
quá khác nhau ư!? Như một bản thể trái chiều. Anh thật không dám tin điều đó, rằng
hai người là một.
Trong khi đó thì nhóc Bin vẫn mải mê với cây kem ốc vĩ đại
trên tay và một đống khoai tây chiên, kẹo ngọt cùng hàng tá thứ đồ chơi linh
tinh khác. Nó chẳng thèm quan tâm đến chuyện gì xung quanh.
Lệ Na lại một lần nữa bừng tỉnh trong cơn mộng để trở về với
thực tại, lắc mạnh đầu xua tan đi những ý nghĩ u ám. Cô tiến đến bên anh, giằng
lấy thằng bé. “Con lại đây!”
Quắp chặt lấy thằng bé trên tay cô cứ thế vỗ mạnh lên mông
nó. “Mẹ đã nói sao hả? Sao con không nghe lời, mẹ đã dặn thế nào. Hả?” Nước mắt
đã khô giờ lại tuôn ào ạt. “Con có biết là… hức… mẹ…”
Thằng nhóc kêu toáng lên: “Ááááaaaaa. Chú ơiii!!!”
“Cô bình tĩnh đi, thằng bé không sao mà.” Uy giơ tay ngập ngừng,
anh cảm thấy xót thằng bé.
“Mà… hình như tôi có quen cô thì phải!?”
Na ngừng tay, tim đập cuồng loạn, hồi hộp. Anh ta nhận ra
mình rồi sao?
“Gì nhỉ? Tên cô là Nam hay gì đó? Xin lỗi nhưng tôi không giỏi
nhớ tên những người phụ nữ đã từng quen biết!”p>
“Lệ Na.” Cô chỉ bật lên cái tên của mình. Thế đấy, Na tự cười
chua xót trong lòng, anh ta còn không nhớ cả tên mình. Chỉ có mình luôn vẫy
vùng tuyệt vọng trong mối tình đơn phương mà thôi.
“Hóa ra thằng bé là
con trai cô. Nhưng cô thực sự rất khác đấy, tôi đã tưởng nhận nhầm người.” Vĩnh
Uy hỏi đầy quan tâm: “Có chuyện gì xảy ra sao?”
Anh đề nghị: “Dù sao cũng gặp nhau ở đây rồi, chúng ta tìm
chỗ nào nói chuyện lúc chứ!”
Hai người ngồi đối diện nhau trong quán trà cách quán Na làm một đoạn, họ đến đây để tránh sự tò mò và thị phi. Lệ Na không thể chối từ nên cô đành ngồi đây, ngồi đối mặt với người đàn ông này. Người mà cô đã từng yêu say đắm; người khiến cô khắc khoải, đớn đau theo năm tháng.
Đã năm năm rồi. Năm năm, quãng thời gian đằng đẵng. Người vật lộn với những mưu sinh bộn bề của cuộc sống khó khăn, cùng nỗi trăn trở mãi với bóng hình nơi phương trời xa xôi nào. Người thì thảnh thơi với những cô đơn nơi xứ người. Giờ gặp lại, diện kiến trong nhau là những mới mẻ của hiện tại và chút quen quen mơ màng của quá khứ.
Cô chẳng dám nhìn anh. Nhưng vẫn cảm nhận được mồn một thứ sức mạnh cuốn hút ấy, vẫn cảm nhận được mùi hương khiến cô váng vất mỗi phút giây. Hơn cả là một phong thái vượt trội hơn xưa. Khiến Na thấy khoảng cách giữa anh và cô càng thêm nới rộng.<>
Anh thì chờ đợi từ cô những xúc cảm xao động đầy quan tâm. Bởi anh tin dù cô gái xốc nổi ngày ấy bây giờ đã không còn đam mê, không còn thích thú thì với tính cách của cô mà anh từng hiểu, hay anh nghĩ mình hiểu, cô sẽ không thể coi anh như người vô hình. Nhưng trong khi anh vẫn mải ngắm nghía những đường nét gầy, buồn trên gương mặt người đối diện thì ánh mắt Na lại chẳng hề chú tâm đến anh, cứ phẳng lặng như trôi xa tận đâu. Cô cứ lặng lẽ, dáng vẻ chừng mực từ tốn, đôi tay xếp lên nhau dịu dàng. Thật lâu như vậy. Khiến Vĩnh Uy phải lên tiếng trước:
“Cô thế nào?”
Cô ngập ngừng với giọng nhẹ nhàng: “Tôi… có dạo cũng không ổn lắm. Nhưng giờ thì tốt rồi.”<>
Bé Bin đang ngồi trên lòng mẹ liền nhảy phắt xuống đất rồi chạy sang phía Vĩnh Uy ngồi, biết ý thằng nhóc, an