
thì anh yêu chiều dỗ dành nàng, đến khi nản lòng thì phũ phàng đẩy nàng ra xa. Bây giờ anh lại còn dám nói với nàng hai chữ ‘kiên trì’ nữa sao!
Nàng cắn chặt răng, im phăng phắt chẳng nói tiếng nào. Anh rất hiểu nàng, nàng là người bao nhiêu hỉ nộ ái ố đều phơi bày hết lên mặt, ngày đó dù nàng không nói ra nhưng anh vẫn biết nàng hẹn gặp Long Chiếu Vũ. Anh chậm rãi cất lời: “Phương Hữu Lân, anh luôn luôn yêu em, người ta nói người mình nghĩ đến trong thời khắc cận kề cái chết chính là người quan trọng nhất. Khoảnh khắc đó, trong lòng anh chỉ nghĩ đến em, anh nghĩ anh có lỗi với em biết bao nhiêu.”
Nàng vành mắt đỏ hoe, nhưng vẫn khinh khỉnh nói: “Anh tỉnh lại đi, em không hề cảm động một chút nào đâu đấy.”
“Là lỗi tại anh, anh là kẻ hèn nhát. Em muốn chúng ta bắt đầu lại như thế nào, em nói đi.”
Anh nói cứ như thể hai người đang đàm phán chuyện làm ăn buôn bán. Nàng biết, trong mọi hoàn cảnh anh luôn chiếm thế thượng phong với sự trầm tĩnh cố hữu. Nàng tức giận xoay lưng bỏ đi, nhưng mới đi được hơn chục mét thì đã cúi đầu quay gót trở về, đẩy anh về phòng bệnh. Dìu anh nằm xuống giường xong, nàng rời đi ngay tức khắc, lần này anh không giữ nàng lại. Trở lại phòng của mình, nàng bắt đầu thu dọn đồ đạc. Chưa được bao lâu mẹ anh đã qua tìm nàng, lo lắng hỏi: “Sao Tiểu Minh đột ngột đòi xuất viện vậy con? Bác sĩ bảo không sao, nhưng bác lo đường xá xóc nảy không tốt cho nó.”
Nàng chạy đến chất vấn anh: “Tại sao anh lại muốn xuất viện?”
Anh thoải mái nói ra lý do: “Không phải em muốn đi hay sao, anh sẽ đi cùng em.” Cho đến giờ phút này, hầu như mọi nghĩ suy mọi tâm tư của nàng đều bị anh dễ dàng nhìn thấu.
“Bây giờ em chẳng dính líu gì đến anh hết!”
Sau khi quẳng lại câu nói đó, nàng không về nhà mà một mình lên máy bay đi du lịch một tuần liền. Sau nhờ Lý Minh đến tận nhà tìm nàng, mẹ nàng mới biết được và gọi hỏi nàng đang ở đâu.
Nàng không kiềm lòng được, hỏi mẹ: “Anh ấy thế nào hả mẹ?”
“Gầy lắm, đẩy xe lăn đến nhà mình đấy, nói là muốn gặp con, muốn kết hôn với con. Đại tiểu thư, con chơi đã chưa, đã rồi thì về nhà tự mình giải quyết rắc rối đi.” Giọng mẹ nàng nghe rất không vui.
Vì vậy nàng mau chóng quay về, không ngờ tình cờ gặp lại Carlos. Trước khi xuống máy bay, hai người còn trao đổi phương thức liên lạc.
Ngày hôm sau nàng ngủ đến giữa trưa, thức dậy uống ly nước chanh rồi nóng lòng chạy qua đứng trước cửa nhà Lý Minh, đang tần ngần không dám ấn chuông thì cửa mở. Mẹ Lý Minh tiễn một cô gái trông rất dễ nhìn ra ngoài, cô ấy nói: “Bác dặn anh ấy tuyệt đối không được nóng vội, nếu không sẽ phản tác dụng đấy ạ.”
Nàng tránh không kịp, bị mẹ Lý Minh nhìn thấy. Bà đưa nàng vào nhà ngồi, bảo người làm đi gọi Lý Minh rồi bình thản nói: “Vừa rồi là bác sĩ phục hồi chức năng của con trai bác, mỗi ngày đến đây ba mươi phút.”
Anh được người giúp việc đẩy ra trên xe lăn, sau đó mọi người trong phòng đều tản đi, để lại hai người lẳng lặng nhìn nhau. Anh toan đứng lên, muốn đến ngồi ở sofa. Nàng tự động chạy đến đỡ anh tựa vào ghế. Vừa luyện tập xong, trông anh vẫn chưa hết mệt nhọc. Nàng lấy ly nước trước mặt mình đưa cho anh, anh ghé miệng vào ly nước trên tay nàng, uống liền hai hớp.
Nàng nhìn chân anh hỏi: “Tiến triển nhanh lắm à?”
Anh gật gật đầu.
“Có bác sĩ phục hồi chức năng xinh đẹp ở bên cạnh chắc thích lắm chứ gì?” Lời vừa nói ra, nàng lập tức hối hận, hỏi vậy chẳng khác nào tự thừa nhận mình đang ghen.
Quả nhiên anh chỉ cười hiền, không để tâm tới giọng điệu chua loét của nàng: “Cô ấy là do bác Long giới thiệu, rất chuyên nghiệp.”
Nàng ‘hừ’ một tiếng, nói: “Chẳng phải anh đã nói không cho phụ nữ chạm vào người hay sao? Thế nào, nếu là người đẹp thì lại là chuyện khác phải không?” Nàng tra gạn, bất chấp vẻ ghen tuông lộ liễu.
Anh thấy hơi quái lạ, nhưng vẫn từ tốn giải thích: “Cô ấy chỉ ngồi một chỗ chỉ anh cách vận động thôi, không động chạm thân thể gì hết.”
“Anh đi mà lừa con nít ba tuổi!” Nàng đứng phắt dậy.
“Nếu không ngày mai em qua nhà giúp anh đi.”
Nàng không nghe nổi một lời nào nữa cả, lập tức bỏ chạy mất hút, trước đó còn ném lại một câu: “Chúng ta đã chia tay rồi.”
Bắt đầu từ sau hôm ấy, ngày ngày nàng đều nhận được một bó hoa tươi kèm theo tấm thiệp với dòng chữ ‘Anh yêu em’.
Nàng không bước chân sang nhà Lý Minh, thế nhưng mỗi buổi sáng lại đứng bên cửa săm soi chiếc QQ của cô bác sĩ xinh đẹp đậu trước nhà anh.
Không lâu sau, Long Chiếu Vũ hẹn nàng cùng đi thăm cặp song sinh long phượng của Nhậm Tùy Ý. Một ngày trước khi đi, Lý Minh chống gậy sang nhà nàng, nhờ nàng đưa quà giúp anh. Nàng nhận lấy, lầm lầm lì lì không hé môi nói một lời, tỏ thái độ muốn đuổi khách. Anh hỏi: “Tụi mình không thể bình tĩnh nói chuyện với nhau được sao? Em muốn anh theo đuổi em thế nào, em nói đi, chỉ cần em nói anh sẽ làm ngay.”
“Nghĩ xong sẽ nói cho anh biết.” Nàng lẩn tránh ánh mắt cháy bỏng của anh, để mặc anh hôn phớt lên má nàng.
Hôm sau nàng vui vẻ hồ hởi đi cùng rất nhiều người khác đến thăm mẹ con Nhậm Tùy Ý, mang theo món quà là một cặp ngọc bội. Không ngờ đến nơi nàng lại g