
người muốn gả cho hắn cũng phải tranh sứt đầu mẻ trán, căn bản không cần phải tận lực mà giăng bẫy lừa cô như vậy.
Nghĩ vậy, Minh Nhan bình tĩnh lại, hỏi. “Mạc Dịch Hiên, anh thành thật trả lời tôi, vì sao anh lại phải trăm phương ngàn kế giăng bẫy lừa tôi gả cho anh?”
Mạc Dịch Hiên nghe vậy nhíu nhíu mi, không trả lời ngay mà hỏi ngược lại cô. “Em nghĩ là vì sao?”
Tôi nghĩ? Nếu tôi biết thì còn phải hỏi anh làm gì? Minh Nhan có chút chán nản trừng mắt liếc hắn.
Mạc Dịch Hiên nhìn Minh Nhan đang tức giận đến phồng mang trợn má mà có chút buồn cười, hắn đi đến bên cạnh cô, tay nhẹ nhàng vén những sợi tóc hỗn loạn trên trán cô, sau đó vuốt nhẹ hai má của cô.
Đôi mắt sâu thẳm tựa hồ nước, dùng giọng nói cực kì dụ hoặc nhẹ vờn bên tai Minh Nhan hỏi. “Còn em thì sao? Vì sao em lại không muốn gả cho anh?”
Minh Nhan bị hành động ái muội của hắn làm cho mặt nóng lên, tim đập gia tốc nên lui lại một bước nói. “Tôi chưa nói là không muốn gả cho anh, là anh giăng bẫy tôi trước.”
Mạc Dịch Hiên nghe vậy đôi mắt sáng lên. “Nga, nói như vậy, nếu anh không giăng bẫy em trước thì em sẽ đồng ý gả cho anh phải không!”
Minh Nhan há hốc mồm, hai cái này thì có liên quan gì a, cô nhanh chóng phản bác. “Không phải, tôi không phải có ý đó.”
Mạc Dịch Hiên có chút bất mãn nhíu mày, hỏi. “Vậy vì sao em lại không muốn gả cho anh, vì anh không đủ vĩ đại, không xứng với em sao?”
Minh Nhan thở dài, cái gì đây trời, sao lại giống như hắn đang bức hôn cô thế này. Bất quá nể tình vấn đề hắn hỏi, suy nghĩ một chút rồi trả lời. “Anh thật sự rất vĩ đại, là tôi không xứng với anh, tôi lớn tuổi hơn anh, anh còn rất trẻ, mà tôi đã già rồi a, anh nên tìm một cô gái trẻ đẹp, như vậy mới xứng với anh.” Cô cũng không muốn bị người khác nói là trâu già gặm cỏ non.
Mạc Dịch Hiên nhìn cô một cái, không nói gì, rồi xoay người đi vào phòng, lấy ra một cái túi nhỏ.
Mạc Dịch Hiên nhìn cô một cái, không nói gì, rồi xoay người trở lại phòng, lấy ra một cái túi nhỏ.
Minh Nhan tò mò theo dõi hắn đem ra một cái túi nhỏ, không biết bên trong đó là cái gì.
Mạc Dịch Hiên đi đến bên cạnh cô, lấy mấy quyển sổ nhỏ từ trong túi ra, sau đó đồng loạt mở ra đưa cho Minh Nhan xem.
Minh Nhan vừa cầm lấy thì đã kinh ngạc há to miệng, cư nhiên là hộ chiếu của các nước: Anh, Pháp, Italia...... Đây không phải thứ làm cho Minh Nhan kinh ngạc nhất, mà c thật sự khiến cô giật mình là tên, tuổi trên mỗi cái hộ chiếu đều không giống nhau, nhưng tất cả đều có tám phần tương tự giống Mạc tổng tài.
“Hộ chiếu giả” Trong đầu Minh Nhan lập tức hiện ra ba chữ này. Đó là phạm pháp, tay Minh Nhan cầm hộ chiếu có chút run run, Mạc tổng tài sẽ không phải là tội phạm truy nã quốc tế chứ, sao lại có nhiều hộ chiếu giả như vậy.
Vì thế cô lui về phía sau một bước, run rẩy hỏi. “Anh, không phải là anh đã gây án gì đấy chứ, sao phải làm nhiều hộ chiếu giả như vậy?”
Mạc tổng tài trừng mắt liếc cô, thực hoài nghi rốt cuộc trong đầu cô chứa cái gì, động một chút là có những ý tưởng lung tung cả lên.
Minh Nhan thấy hắn trừng mắt chính mình, trong lòng càng thêm sợ hãi, vì thế hoang mang rối loạn cầm những hộ chiếu trong tay mà nhét vào tay hắn, xoay người định chạy trốn, vừa tìm túi da của mình vừa nói. “Anh không cần nói cho tôi biết nữa, biết càng ít thì càng an toàn, cái gì tôi cũng không biết a.”
Mạc tổng tài bị cô làm tức đến thiếu chút nữa bật cười, trong lòng thầm mắng chính mình thật là ngu ngốc, đến vậy mà còn ám chỉ cái này với cô, phải sớm biết là cô căn bản xem không hiểu chứ.
Vì thế vươn tay giữ cổ tay cô lại, dùng sức kéo cô vào trong lòng, từ phía sau ôm chặt cô.
Thổi khí nóng ở bên tai cô, có chút bất đắc dĩ mà giải thích. “Đó không phải là hộ chiếu giả, em không biết có một loại người gọi là ‘Hacker’sao, có thể tùy ý xâm nhập vào máy tính của người khác để sửa đổi thông tin.
Chính là nhờ những ‘Hacker’ này, cho nên có thể khiến cho một người một khắc trước em vẫn vô cùng quen thuộc thì ngay sau đó lập tức có thể dùng một thân phận xa lạ khác mà xuất hiện ở trước mặt em. Hơn nữa em xem những người trên hộ chiếu này đi, có tuổi người nào là không lớn hơn em, cho nên nói về tuổi tác cũng như bên ngoài tất cả đều không quan trọng, quan trọng là nơi này của em có cảm giác hay không.” Nói xong cầm lấy tay Minh Nhan đặt ở tim của cô.
Đột nhiên Minh Nhan rơi vào chấn động, cả người bị hắn ôm vào trong ngực, không ngừng thổi khí nóng bên tai, tay nhỏ bé cũng bị hắn dịu dàng nắm lấy, hại mặt cô đỏ ửng cả lên. Trong đầu một mảnh hỗn loạn, không ngừng lặp lại câu nói vừa rồi của hắn “Có cảm giác hay không, có cảm giác hay không?”
“Nếu tuổi không là vấn đề nữa, vậy từ giờ trở đi em hãy thử yêu anh đi, dùng thân phận một người vợ yêu anh, được không?” Hắn dùng giọng nói dụ hoặc, mềm mại đến nỗi có thể vắt ra nước mà thì thầm bên tai Minh Nhan.
“Được.” Minh Nhan phụ họa trong vô thức.
“Thật tốt quá, em đã thừa nhận em là bà xã đại nhân của anh rồi, như vậy chúng ta đi làm một chút chuyện người yêu nhau hay làm có được không?” Sắc lang nào đó đang lộ ra biểu tình háo sắc