
nh hiệu này hơn hai mươi năm , sao cậu lại dám nói không phải. Tư Đồ Minh Hiên, tôi bảo cậu mở cửa ra, cậu có nghe thấy không. Tư Đồ Minh Hiên......” Minh Nhan thì ở ngoài cửa mặc sức kêu gào, trong khi đó người ở bên trong thì căn bản không để ý tới cô, chuyên tâm làm chuyện của mình.
Tư Đồ Minh Nhan kêu đến mệt mỏi, cũng biết không có biện pháp với tính tình thối của hắn nên tốt nhất buông tha lấy lại công đạo, dù sao em trai này của cô cái gì cũng tốt, chỉ là không có ánh mắt thưởng thức phụ nữ, điều này không phải cô vừa mới rồi đã chứng thật được sao! Quên đi, anh hùng không chấp kẻ tiểu nhân.
Đi phòng bếp tự rót ly nước trái cây cho mình, ngồi trên sô pha một bên uống nước trái cây, một bên gọi điện thoại cho cô bạn Tân Vãn, muốn ở chỗ cô ấy tìm an ủi.
Sau khi gác điện thoại, Minh Nhan lại bị đả kích, ngẫm lại sau khi Tân Vãn nghe được cô hỏi mình có phải hình tượng xinh đẹp không, ở đầu dây điện thoại bên kia cười đến ngã lên bàn, chảy cả nước mắt, còn nói đây là chuyện khôi hài nhất trong hôm nay mà cô ấy đã nghe được.
Cô tức giận một phát dập điện thoại, tại sao mình nói mình là hình tượng xinh đẹp lại biến thành đang kể chuyện cười ?
Minh Nhan cầm lấy gương, vừa nhìn khuôn mặt đoan trang của mình, vừa bất mãn than thở. Nhìn đôi mắt này xem, thật giống ánh sao lóe sáng trong đêm tối, thật đẹp a, còn cái mũi này, cao ngất khéo léo, cũng rất đẹp a, lại nhìn đến đôi môi, hồng đô đô gợi cảm ướt át, cũng đủ kiều diễm đi, như thế nào hợp cùng một chỗ lại không phải là hình tượng xinh đẹp đây, đám người này đều là cái ánh mắt gì a.
Minh Nhan tức giận trở về phòng mình tắm rửa thay quần áo. Tắm rửa xong cũng hết giận hơn phân nửa, nhưng bụng lại không chịu nổi đói. Trông Minh Hiên như vậy, hôm nay là đừng nghĩ đến việc hắn làm cơm chiều cho
Nhớ lần trước khi hắn tức giận như vậy là một lần tại vũ hội chào đón sinh viên mới cô quen biết một cậu con trai, sau khi vũ hội kết thúc cậu con trai kia đưa cô về, ở dưới lầu lại đụng phải Minh Hiên đang chờ đón cô, kết quả hắn tức giận cả một tuần không làm cơm chiều cho cô, đều để cô tự mình giải quyết. Thật không biết hắn rốt cuộc là tức giận cái gì a.
Lần này không biết muốn giận bao lâu, ai, em trai này của cô cũng không phải quá keo kiệt một chút đi, người trưởng thành thì không thể thích được, vẫn là như lúc trước tốt hơn, cô nói gì cũng đều nghe. Bất quá quay lại hiện tại, hắn lần này rốt cuộc giận cái gì, là giận cô giới thiệu bạn gái cho hắn, hay là kỳ thật hắn không thích hình tượng xinh đẹp mà cô lại hiểu lầm?
Mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, thật sự là không rõ Hiên Hiên đang suy nghĩ cái gì, ai nói là tâm sự của phụ nữ không ai đoán được, mình thấy tâm sự của đàn ông cũng không thể đoán. Mặc kệ, trước hết no bụng đã. Lấy điện thoại gọi hai phần thức ăn bên ngoài, thức ăn rất nhanh sẽ đưa đến đây.
Minh Nhan kiên trì đi gõ cửa phòng Minh Hiên, tuy rằng em trai không để ý tới cô, nhưng cô cũng không thể bỏ mặc hắn đói bụng được, hắn đói bụng cô sẽ rất đau lòng.
“Hiên Hiên a, đi ra ăn cơm , chị đã kêu thức ăn bên ngoài rồi.”
Gõ cả nửa ngày mà vẫn không có người mở cửa, cô đành phải đứng ở ngoài khuyên hắn. “Hiên Hiên a, đừng giận chị mà, ra ăn chút đi, cậu mà đói bụng là chị đau lòng lắm nha. Ngoan a.” Cô nói đến thế mà hắn vẫn không trả lời, thở dài, lại nói tiếp.
“Hiên Hiên a, chị để cơm dưới bếp, cậu đói bụng tự hâm rồi ăn a.” Nói xong lắc đầu, mang cà men trở về phòng bếp.
Mở cà men ra ăn chưa đến hai miếng đã nuốt không nổi nữa, tuy rằng thức ăn ở nhà hàng này ăn cũng không tệ lắm, nhưng nghĩ đến Hiên Hiên vì giận cô mà không ăn cơm thì cô ăn cũng không cảm thấy mùi vị gì nữa, ăn đại hai miếng, thu dọn chén bát liền trở về phòng đọc sách.
Trong lòng còn nghĩ phải làm cách nào để Hiên Hiên hết giận, hoàn toàn quên lúc nãy chính cô mới là người đang tức giận. Mà nói trắng ra, cô đối với ai cũng đều có thể giận dỗi, nhưng là đối với em trai mình, một chút giận dỗi cũng không làm được.
Sáng sớm hôm sau, Tư Đồ Minh Nhan phá lệ dậy sớm, không đợi Minh Hiên dậy, cô liền chạy ra ngoài mua một ít bánh bao.
Còn đặc biệt chạy rất xa để mua bánh hột gà cùng sữa đậu nành mà Hiên Hiên thích ăn. Chỉ cần có thể khiến em trai vui vẻ, chạy một đoạn như thế cũng chẳng là gì, cô sớm đã quên mình là người ăn cơm lúc nào cũng bắt người khác nấu, đi hơn hai bước liền than mệt.
Lúc trở về đã thấy Minh Hiên thức dậy rồi, mà hắn thấy cô đi mua bữa sáng rõ ràng cũng kinh ngạc một chút, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại biểu tình bình thản không gợn sóng.
Minh Nhan nhìn thấy Minh Hiên đã thức, liền ân cần gọi hắn lại ăn sáng, đem bánh bao, bánh hột gà, sữa đậu nành toàn bộ đưa cho hắn, trên mặt lộ vẻ tươi cười, nịnh nọt, một bộ biểu tình xin chủ nhân vui lòng nhận cho.
Minh Hiên cúi đầu nhìn bữa sáng trước mặt, khóe miệng hơi run rẩy, có chút bất đắc dĩ nói. “Sữa đậu nành không thể ăn cùng hột gà, cô không biết sao?”
“Ách?” Minh Nhan hiển nhiên là không biết, liền khiêm tốn nhận sai.
“Thật vậy ư? Tôi cũng không biết nha, vậy cậu ăn bánh bao với bánh hột gà l