
ẹ giọng nói: “Ăn táo trước đi, đợi lát nữa ăn nho."
La Minh Tuệ vui vẻ cầm cái bát, bắt đầu ăn táo, giống như một đứa trẻ thỏa mãn vừa ăn vừa nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhìn Tạ Thiệu Văn cẩn thận chăm sóc vợ, trong lòng Thị Y Thần vô cùng cảm khái, mọi người phụ nữ đều cầu mong cả đời tìm được người đàn ông như vậy, nhưng cuộc sống thường không tốt đẹp giống như trong tưởng tượng. Thượng đế cho bạn thứ bạn muốn, nhưng có lẽ...sẽ lấy đi thứ khác.
Thị Y Thần thầm hít một hơi, cười nói: "Gần đây trông cô rất tốt."
Tạ Thiệu Văn cười nói: "Ừ. Bác sĩ nói cố gắng thì cuối tháng có thể xuất viện."
Thị Y Thần nói: "Thật sự là quá tốt."
Tạ Thiệu Văn rót cho cô một ly nước, lại nói: " Gần đây con thế nào? Định khi nào cho thầy ăn kẹo cưới đây?"
Thị Y Thần cười cười một cách gượng gạo, tự giễu nói: "Bạn trai còn không biết đang ở nơi đâu, làm sao mà có rượu mừng ạ?"
"Sao, không phải con và thằng nhóc Cao Minh Dương đang yêu nhau sao?" Tạ Thiệu Văn cũng không biết cô và Cao Minh Dương đã xảy ra chuyện.
Bộ dạng tươi cười của Thị Y Thần chợt cứng lại, nhưng rất nhanh lấy lại dáng vẻ ban đầu, nói: "Đã là chuyện của một năm trước, con và anh ta đã chia tay lâu rồi."
"Hả? Sao có thể như vậy?"
"Đừng nói chuyện của con nữa. Sang năm hẳn là có thể uống được rượu mừng của Kiều Na."
"Đứa nhỏ này, vậy thì phải cố gắng lên."
Thị Y Thần cười ngây ngô hai tiếng, gật đầu, ở lại nói chuyện với Tạ Thiệu Văn về tình hình sức khỏe của La Minh Tuệ một lúc, sau đó lại chuyển chủ đề nói chuyện lớp học và mấy người khác, người trong lớp ai cũng nhắc qua một lần, nhưng ba chữ "Thị Y Vân" này giống như cấm kỵ, không nên tùy tiện nhắc đến trước mặt Tạ Thiệu Văn.
Cô nhìn đồng hồ, nhớ đến vẫn còn một cuộc hẹn, vậy nên rút một phong bì từ trong túi nhét vào tay Tạ Thiệu Văn, nói: "Thầy Tạ, con còn có việc phải đi trước. Cái này thầy nhận lấy." Quyết định giải quyết chuyện tình cảm của mình một cách triệt để, vậy nên bất kỳ cuộc xem mắt nào cô cũng không bỏ qua, chỉ cần có đối tượng xem mắt, nhìn thuận mắt một chút, cô sẽ lập tức kết hôn.
Tạ Thiệu Văn chau mày, từ chối nói: "Nha đầu, nhiều năm như vậy rồi, có thể còn nhớ một thầy giáo dạy vật lý như ta, chắc là chỉ còn mỗi con và Chu Kiều Na. Con và Chu Kiều Na có thể đến thăm thầy giáo già này, đã rất vui vẻ rồi. Chuyện trước kia đã là quá khứ bỏ qua đi, con không cần phải ôm hết vào người, bây giờ ta sống rất tốt, cái này ta sẽ không nhận."
"Nào có gì gọi là ôm hết vào người? Thầy nói con không cần chịu trách nhiệm, thầy từ chối con như vậy, chẳng phải là thầy tự ôm hết vào người sao? Đây chẳng qua là một chút lòng thành của con và Kiều Na, thầy nhất định phải nhận lấy."
Tạ Thiệu Văn nghiêm mặt, nói: "Một giỏ trái cây, tâm ý vậy là đủ rồi."
"Thầy Tạ, con có hẹn người khác xem mắt, phải đi bây giờ. Thầy chờ ăn kẹo cưới của con đi hì hì. Con đi trước. Chào thầy ạ!" Cô nhét phong bì vào túi La Minh Tuệ, bỏ vào xong liền vội vàng ra khỏi phòng bệnh, mặc cho Tạ Thiệu Văn có gọi thế nào, cô cũng không quay đầu lại.
Rời khỏi bệnh viện, nhìn bầu trời xanh thẳm, Thị Y Thần hít sâu một hơi.
Nếu như chuyện gì cũng có thể dùng tiền giải quyết và bù đắp, thế gian này sẽ không có nhiều đau khổ và bất hạnh như vậy. Cô cũng sẽ không phải gánh lấy gông xiềng nặng nề thế này. Rõ ràng không phải là lỗi của cô, lại trói buộc cô gần mười năm. Có lẽ, cô chính là thánh mẫu Bạch Liên Hoa trong truyền thuyết trên ti vi hay trong tiểu thuyết. Ai nói không phải. Còn có một cuộc xem mắt đang chờ cô. Nếu không phải thánh mẫu Bạch Liên Hoa hóa thân, ai có thể quên mình, tác thành cho người khác như cô. Sinh nhật hai mươi chín tuổi đã qua lâu rồi, năm tháng làm con người già đi, cách ngày ba mươi tuổi đã không còn xa nữa. Cho dù có thể tìm đủ mọi kiểu làm nũng với ông Thị bà Thị, làm vậy sẽ nhận được rất nhiều quà, cô cũng không có dũng khí đối mặt với sinh nhật ba mươi tuổi của mình.
Để thể hiện quyết tâm đi xem mắt, cô xin mẹ cho mình nửa năm. Trong vòng nửa năm, nếu không dẫn được bạn trai về nhà, cô sẽ chấp nhận “khăn gói rời đi”, tuyệt đối không vương vấn gì nữa. Vậy nên, cô lên trang web giao lưu kết bạn đăng ký làm thành viên. Trưa hôm nay là lần đầu tiên hẹn hò sau khi đăng ký, cô bỏ hết công việc bận rộn, bỏ ra chút thời gian để đi xem mắt. Trong thông tin cá nhân người đàn ông điền ba mươi bốn tuổi, nhìn ảnh trông rất chững chạc, xem phần giới thiệu tất cả đều rất tốt. Nhưng lúc đến địa điểm đã hẹn trước, nhìn thấy mặt ông ta, trong lòng Thị Y Thần thầm nguyền rủa trang web kết bạn hại người đó một nghìn lần.
Ba mươi bốn tuổi cái gì chứ? Người đàn ông này nhìn từ trên xuống dưới, nhìn trái nhìn phải, từ trong ra ngoài, nhìn thế nào trông cũng giống ông chú hơn bốn năm mươi tuổi. Ông chú bốn năm mươi tuổi này vẫn chưa lập gia đình sao? Tuổi chắc là khai sai sự thật. Người đến tuổi này còn đi xem mắt, nói dối tuổi tác cũng là chuyện bình thường, đổi lại nếu cô hơn ba mươi tuổi vẫn còn đi xem mắt, cô nhất định sẽ bỏ mấy số lẻ ở phía sau đi. Chỉ là nhìn mặt mũi thế này... Nhìn người trong hình online vớ