
úng túng nhìn khuôn mặt đang trắng bệch của Tạ Anh Tư, kéo cái người mềm
nhũn như đất sét, nói: “Đi thôi!” Dạ dày không được tốt lắm? Coi anh là
người có IQ 20 chắc? Cứ theo cái kiểu ăn uống ngu ngốc đó thì dạ dày có
gan góc hơn nữa cũng hỏng mất thôi.
Để Tạ Anh Tư tham ăn đến phát bệnh ngồi vào ghế sau, Chu Minh nhanh
chóng khởi động xe đi về phía bệnh viện gần nhất. Anh Tư nằm nghiêng
trên băng ghế sau một cách ngoan ngoãn hiếm thấy, mắt nhắm nghiền, lặng
yên như một đứa trẻ, mồ hôi lạnh vẫn túa ra không ngừng, những cơn đau
liên tiếp ùa tới như bóp chặt lấy cổ, đến nỗi cô muốn rên rỉ, nhưng vì
một phần tỉnh tảo cuối cùng mà kìm chế lại. Hung tinh Chu Minh ngồi ngay ghế trước, dù thế nào chăng nữa, cô cũng phải giữ chút thể diện.
Các banner màu sắc sặc sỡ trải dày đặc hai bên đường, đêm tối tỏa ra
không khí khác hẳn. Từ kính chiếu hậu, Chu Minh nhìn Tạ Anh Tư đang ngồi ghế sau, bộ dạng đau đớn xiêu vẹo coi như cũng có vài phần dịu dàng của con gái.
Cuối cùng cô ta cũng chịu ngừng rồi, Chu Minh khẽ mỉm cười lắc đầu, đạp mạnh vào chân ga phi thẳng đến bệnh viện phía trước.
“Cô vẫn ổn chứ?” Ký hiệu chữ thập của bệnh viện đã hiện ra trong tầm
mắt, Chu Minh liếc nhìn Anh Tư với hàng lông mày đang chau lại, không
còn cười nổi nữa. Anh đã từng có một người bạn bị thủng dạ dày, nghe tên bệnh thì biết, dạ dày bị đục thủng một lỗ, cuối cùng phải chuyển ngay
vào phòng phẫu thuật để bác sĩ vá lại.
“Ừ…” Chị đây không ổn, cực kỳ không ổn, sơn hào hải vị trong dạ dày
đang nhộn nhạo hết lên rồi. Không ngừng vặn vẹo, uốn éo người, Anh Tư
vừa trở mình thì một cảm giác nôn nao như rời non lấp bể trào lên cổ
họng. Cô muốn nôn.
Mắt nhìn chiếc xe sạch sẽ hào nhoáng của Chu Minh sắp bị mình hủy
hoại, nếu làm bẩn cái khoang xe này, anh chàng Chu Minh chắc chắn sẽ
tiêu diệt cô luôn. Bộ óc nhanh nhạy bắt đầu hoạt động, đôi mắt Anh Tư
đảo tròn một vòng, không có túi ni-lông. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, sống chết ngay trên đầu, cô quyết định gây chuyện một trận ở
khoang ghế sau, thế rồi bắt đầu nôn ọe.
Phải kính chào đồng chí Tạ Anh Tư quá ư tồi tệ.
Nghe âm thanh sột soạt sau lưng, Chu Minh nghi hoặc một lúc, khi
tiếng nôn mửa chói tai vang lên tức thì khiến anh chết lặng một giây.
Tựa như tia sét trên trời xanh, Chu Minh nghiến hàm răng trắng muốt lại, trừng mắt nhìn ký hiệu chữ thập chỉ cách xe mình trong gang tấc, sớm
không nôn, muộn không nôn, cô gái đáng chết này lại nôn trong xe của
anh.
Âm thanh nôn ọe không ngừng tra tấn đôi tai Chu Minh, thế nhưng đối
với Tạ Anh Tư, so với dạ khúc đẹp đẽ tĩnh mịch càng thêm phần vui tai.
Nôn đến mức chẳng còn biết trời đất là gì, Tạ Anh Tư còn mắt đâu mà để ý thấy khóe miệng Chu Minh đang khẽ co giật, và tai cũng điếc đặc để nghe thấy tiếng nghiến răng kèn kẹt của anh, cô chỉ thấy bên tai ù ù, mọi
phiền toái đã được giải trừ, toàn thân thoải mái đến mức muốn ngâm một
khúc sơn ca.
Anh Tư lấy khăn giấy lau khóe miệng một cách tùy tiện, cảm giác tồi
tệ trong dạ dày đã tan biến theo làn gió đêm, cả người cô mềm nhũn, dựa
lưng vào ghế da một cách thoải mái. Mẹ kiếp, cô ấy đã sống lại rồi.
“Đến bệnh viện rồi, xuống xe.” Chu Minh dừng xe, thông qua kính chiếu hậu anh liếc nhìn Tạ Anh Tư đang nằm một cách vui vẻ, tiêu dao, đôi môi phảng phất nụ cười gượng khổ não, day day ấn đường. Anh nhìn cô qua
gương một lần nữa, cái cô gái ô nhiễm môi trường này rốt cuộc là người
từ hành tinh nào đến?
Tim Anh Tư thắt lại, gần như muốn tát vào mặt mình hai cái, vừa rồi
đã nôn ẹo đến long trời lở đất, lại còn hoạt động trên địa bàn sang
trọng của Chu Minh, nghe giọng nói ảm đạm của anh ta, không chừng đang
muốn lột da cô nữa ấy. Chu Minh xuống xe, lúc này, trong khoang xe vắng
lặng, đèn nê-ông ngoài cửa sổ hắt đến chút tia sáng yếu ớt, nhưng khắp
không gian tràn ngập không khí lạnh lẽo, Tạ Anh Tư bối rối cúi đầu nhìn
xuống, chợt rùng mình, vội mở cửa xe chạy ra ngoài.
Trừng mắt nhìn Tạ Anh Tư thoắt cái từ một con ốc sên biến thành chú
khỉ, Chu Minh có phần bối rối, không thể không ngó vào băng ghế sau kiểm tra, nhưng đột nhiên anh phát hiện trong khoang xe sạch sẽ như không có chuyện gì xảy ra, chẳng có lấy một chút dấu vết dơ bẩn nào cả. Vừa rồi
rõ ràng anh còn nghe thấy tiếng nôn oẹ của cô mà, sao cái thứ ói ra đó
lại không thấy tăm hơi đâu?
Ngẩng đầu nhìn cô gái chạy vội phía trước, trên tay xách theo chiếc
ví căng phồng, từ trong ví nhỏ ra những giọt nước, đánh dấu cả đoạn
đường. Đờ đẫn mất một giây, đôi mắt anh nhìn người con gái hài hước
trước mặt, lồng ngực bắt đầu rung lên dữ dội, anh dựa vào bên xe, cười
phá lên không ngừng.
Anh Tư chạy đến một thùng rác, đôi mắt lén lút quét ngang quét dọc,
nhân lúc mọi người không để ý, cô quăng vèo chiếc ví đựng thứ đã nôn vào thùng, bộ dạng cực kỳ trẻ con. Dưới màn đêm, đôi mắt thấp thoáng ý cười của Chu Minh lóe lên chút tà khí, một đêm tuyệt diệu thế này sao lại có thể để trôi qua nhanh vậy?
Anh Tư tiêu hủy xong tang vật, ngẩng cao đầu như không có chuyện gì
xảy ra, nhanh chóng quay trở về b