The Soda Pop
Em Là Định Mệnh Đời Anh

Em Là Định Mệnh Đời Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325541

Bình chọn: 10.00/10/554 lượt.

mẹ. Hoài Nguyệt vội cúi người giữ con lại: “Đậu Đậu, chú ấy còn có việc. Chúng ta đã tặng quà xong rồi, mẹ con mình về thôi”.

“Không được, con còn muốn chú ấy viết cho con một tấm thẻ tình bạn nữa. Cô giáo bảo bạn nào nhận được thẻ tình bạn mới được phát phiếu bé ngoan”.

Đậu Đậu ghé vào tai mẹ nói nhỏ: “Mẹ, hình như chú ấy không vui vẻ lắm, chúng ta bóc đậu giúp chú ấy thì chú ấy sẽ viết thẻ tình bạn cho con đúng không?”

Hoài Nguyệt hết sức do dự, nhìn khuôn mặt tràn đầy hy vọng của con trai.

“Chú ơi, dép lê ở đâu ạ?” Đậu Đậu đứng ngoài cửa thò đầu vào trong, lớn tiếng hỏi.

“Không cần thay giày, cứ đi thẳng vào”. Giọng nói của Cơ Quân Đào lại ấm hơn một chút, anh thích những người lễ phép.

Đậu Đậu cố gắng kéo tay mẹ đi vào trong. Hoài Nguyệt suy nghĩ một chút, cánh cửa vẫn ở trạng thái nửa mở.

Kết cấu căn nhà liền kề này mặc dù giống hệt căn nhà của Hoài Nguyệt nhưng cảm giác bên trong lại hoàn toàn khác biệt. Cả căn nhà được bài trí theo phong cách của thế gia vọng tộc, rõ ràng cao hơn căn nhà của cô không chỉ một cấp bậc. Đương nhiên nơi này là một tiểu khu cao cấp, cho dù có lát nhà bằng vàng thỏi cũng không làm người ta bất ngờ.

Phía trên sofa là một bức tranh sơn thủy. Trong lĩnh vực này, Hoài Nguyệt dốt đặc cán mai, nhìn màu sắc đã hơi ố vàng, cô đoán là bức họa thời Minh - Thanh hoặc có thể sớm hơn. Hơn nữa, bây giờ cô không có tâm tư đánh giá nội thất nhà người ta. Thấy người đàn ông đó đặt túi đậu xuống cạnh sofa rồi quay vào bếp, cô không tiện đi theo nên nắm tay Đậu Đậu đứng giữa phòng khách, ánh mắt lơ đãng nhìn lên bàn.

Trên bàn trà có một cốc nước vẫn còn đầy, rõ ràng là chưa uống chút nào.

Bên cạnh cốc nước là hai lọ thuốc, trong đó có một lọ đã mở nắp. Những viên thuốc màu trắng rơi vãi từ trên bàn xuống đất, có đến mấy chục viên. Có thể là chủ nhân vừa định uống thuốc thì bị cô và Đậu Đậu quấy rầy.

Hoài Nguyệt nhìn thoáng qua rồi giật thót. Trước đây, cô đã tình cờ biết về hai loại thuốc này, một lọ gọi là Bách Ưu Giải, thuốc nhập khẩu chuyên trị bệnh trầm cảm, vị bác sĩ tâm lý đó đã từng đưa cho cô xem. Còn lọ thuốc bị đổ là Thư Lạc An Định, rất phổ biến, lọ một trăm viên, mỗi lần mất ngủ cô thường uống một viên.

Tim Hoài Nguyệt đập thình thịch không thể khống chế được.

Thảo nào người này mãi không ra mở cửa. Trước lúc cô và Đậu Đậu bấm chuông thì người đàn ông này đang định làm gì? Nhiều thuốc ngủ như vậy, anh ta định tự tử sao?

Cô nhớ tới ánh mắt trống rỗng vô hồn của anh ta, không trách được mình lại cảm thấy căng thẳng, thì ra là bệnh trầm cảm. Sự hờ hững trong mắt người đàn ông đó làm cô bất an. Sống không vui, chết không sợ, đây là một trạng thái cực kỳ bất ổn.

Hoài Nguyệt nhanh chóng nhớ lại nội dung phỏng vấn lần trước, nếu như không tiếp xúc với ánh mặt trời trong thời gian dài thì bệnh tình của người trầm cảm sẽ nặng hơn, mà thành phố này đã có mưa suốt hơn nửa tháng, hai ngày nay mới chuyển sang trời âm u, như vậy bệnh tình hẳn đã trở nên trầm trọng hơn. Lúc người bệnh trầm cảm ở một mình thì càng nguy hiểm, nếu có người ở bên cạnh khuyên giải sẽ tốt hơn nhiều. Vị chuyên gia đó đã nói, phương pháp trị liệu tốt nhất đối với người mắc bệnh trầm cảm chính là có người nhà hoặc bạn bè ở bên cạnh họ trò chuyện.

Đến giờ cô vẫn không nhìn thấy người phụ nữ lái xe đua màu đỏ kia, chắc là có việc phải ra ngoài. Mặc dù cô và người phụ nữ đó chỉ quen biết sơ sơ nhưng cô vẫn có ấn tượng khá tốt, có vẻ tính tình cô ta rất cởi mở. Hoài Nguyệt nghĩ mình nên giúp cô ta để mắt đến người đàn ông này, ít nhất trước khi nữ chủ nhân về, cô sẽ không để anh ta xảy ra chuyện.

Cơ Quân Đào cầm hai chiếc rổ nhựa bước ra từ phòng bếp, nhìn thấy hai mẹ con Hoài Nguyệt đang ngoan ngoãn đứng ở chính giữa phòng khách. Cậu bé tò mò đánh giá bài trí trong phòng, đôi mắt to đen láy chớp chớp cực kỳ đáng yêu, còn người mẹ thì ngẩn ra, chằm chằm nhìn lọ thuốc trên bàn. Nghe thấy tiếng bước chân của anh, cô bối rối ngẩng đầu lên.

“Trong phòng bếp không có chỗ ngồi, bóc đậu ở ngoài này cũng được”. Cơ Quân Đào đặt rổ nhựa xuống bên cạnh sofa rồi lại xoay người, lấy một chiếc ghế nhỏ cho Đậu Đậu.

Đậu Đậu vui vẻ cảm ơn anh rồi lập tức ngồi xuống rất tự nhiên. Cậu bé nói với Hoài Nguyệt và Cơ Quân Đào: “Mẹ, chú, hai người cũng ngồi xuống đi, chúng ta cùng bóc đậu”.

Cơ Quân Đào ngẩn người. Anh chỉ muốn đáp ứng nguyện vọng của cậu bạn nhỏ, không ngờ chính mình cũng phải làm việc. Nhưng nghĩ đi cũng nên nghĩ lại, hai mẹ con họ vui vẻ chạy tới tặng quà mà mình không tỏ ra biết ơn chút nào thì thật khó có thể chấp nhận được. Mặc dù không hề muốn nhưng anh cũng miễn cưỡng ngồi xuống sofa, vừa ra hiệu cho Hoài Nguyệt ngồi xuống vừa hỏi Đậu Đậu: “Bạn nhỏ mấy tuổi rồi?”

“Bốn tuổi ạ”. Đậu Đậu giơ bốn ngón tay lên lắc lư, nói: “Cháu học lớp mẫu giáo bé ở trường mẫu giáo Nam Sơn”.

“Ờ”. Cơ Quân Đào gật đầu. Vỏ đậu tằm khá dày nên anh phải dùng ngón tay cái bóp cho nứt ra rồi mới bóc được, tương đối chật vật.

Hoài Nguyệt cảm thấy tình cảnh bây giờ hết sức kỳ lạ.

Mình và con trai tùy tiện xông vào nhà một người