Duck hunt
Em Là Định Mệnh Đời Anh

Em Là Định Mệnh Đời Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328051

Bình chọn: 10.00/10/805 lượt.

mặt của bạn học cũ ở Thượng Hải. Buổi chiều hôm nay mới đến, bây giờ đang uống trà với họ”. Rõ ràng tâm tình giáo sư Tần đang rất tốt: “Sao tự nhiên lại gọi điện cho bà?”

“Không có gì, chẳng qua tự nhiên thấy nhớ bà thôi”, Hoài Nguyệt nói: “Vậy ông bà cứ chơi cho thoải mái đi, con không quấy rầy nữa”.

“Ờ, ngày mai ra ngoài dạo phố bà sẽ mua ít quà cho Đậu Đậu. Chiều ngày kia về”.

“Vâng”, nước mắt Hoài Nguyệt lại tiếp tục rơi xuống, cô vội cắt cuộc gọi.

Trần Thụy Dương kéo tay cô đi về: “Đừng căng thẳng. Ngộ độc thức ăn đã qua ba tiếng thì không phải là kịch độc, hôn mê có thể là do sốt cao gây ra. Để anh hỏi bạn anh một chút, em đừng khóc”.

Hoài Nguyệt tiếp tục gọi cho Lỗ Phong, đã bật máy. Giọng nói vừa mừng vừa lo của Lỗ Phong vang lên: “Hoài Nguyệt, sao tự nhiên lại gọi cho anh?”

Hoài Nguyệt giận dữ: “Anh đi đâu? Vì sao tắt máy? Đậu Đậu gặp chuyện rồi!”

Lỗ Phong kinh hãi: “Đậu Đậu có chuyện gì? Anh đi tìm hiểu một vụ án, bây giờ vừa xuống máy bay”.

Hoài Nguyệt mếu máo: “Đậu Đậu ngộ độc thức ăn, bây giờ đang hôn mê bất tỉnh. Lỗ Phong, làm thế nào đây?”

“Anh còn chưa ra khỏi sân bay, anh sẽ lập tức quay về luôn”, Lỗ Phong nói: “Hoài Nguyệt, đừng khóc. Đậu Đậu của chúng ta phúc lớn mạng lớn, không có việc gì đâu. Em chờ anh về!”

Trong lúc nói chuyện, Trần Thụy Dương đã kéo tay Hoài Nguyệt chạy về khách sạn. Tài xế Trương mở cửa xe đi ra với vẻ mặt kinh ngạc, Trần Thụy Dương nói: “Đậu Đậu ngộ độc thức ăn, bây giờ đang cấp cứu ở bệnh viện. Chúng tôi lập tức trở về”.

Thỉnh thoảng Đậu Đậu cũng được Hoài Nguyệt đưa đến tòa soạn tạp chí chơi, mọi người từ trên xuống dưới đều rất thích cậu bé xinh đẹp, ngoan ngoãn này. Nghe vậy, tài xế Trương cũng sốt ruột, lập tức chui vào xe, không nói thêm câu nào. Hoài Nguyệt đứng ở bên ngoài nói với Trần Thụy Dương: “Giám đốc Trần, mình em về là được rồi, cảm ơn anh đã bố trí xe cho em. Anh còn có rất nhiều việc ở đây, buổi phỏng vấn ngày mai còn phải...”

Trần Thụy Dương thở dài nói: “Anh về cùng em, nếu không anh sẽ không yên tâm. Công việc anh tự biết sắp xếp ổn thỏa, đi thôi”.

Hai người lên xe, Trần Thụy Dương gọi điện thoại cho bạn hỏi thăm tình hình cấp cứu. Người đó trả lời bệnh nhân vẫn còn chưa tỉnh lại, Hoài Nguyệt nghe vậy lại thầm rơi lệ. Trần Thụy Dương khuyên nhủ: “Trình độ và trang thiết bị ở viện Nhi đều rất tốt, sẽ không có vấn đề gì đâu. Người bạn làm ở sở y tế của anh vừa gọi điện thoại cho giám đốc bệnh viện, nhất định Đậu Đậu sẽ được bác sĩ giỏi nhất điều trị, em yên tâm”.

Hoài Nguyệt nói: “Nhất định là thức ăn bữa tối có vấn đề. Cái thằng Đậu Đậu ngốc nghếch này bao giờ cũng ăn rất nhiều, người khác ăn một bát thì nó phải ăn hai bát, còn ăn hết sạch nữa, cho nên mới trúng độc nặng...” Cô nghẹn ngào không nói tiếp được.

Tài xế Trương nói: “Hoài Nguyệt, đừng lo. Bình thường Đậu Đậu ăn uống tốt nên thân thể khỏe mạnh, sức đề kháng tốt hơn những đứa trẻ khác, nhất định sẽ không sao đâu”.

Đặng Duyên Duyên gọi điện thoại tới: “Hoài Nguyệt, bọn tớ đều ở bệnh viện cả, tạm thời còn chưa có tin tức của Đậu Đậu. Bạn đừng vội, bọn tớ đang chờ ngay ngoài cửa phòng cấp cứu, Đậu Đậu sẽ không sao đâu”.

Hoài Nguyệt cầm điện thoại di động khóc: “Sao lâu như vậy rồi mà còn chưa tỉnh, lâu như vậy rồi...”

Trần Thụy Dương đau lòng đưa tay ôm lấy vai cô. Anh biết, lúc này lời nào cũng không thể an ủi tấm lòng của một người mẹ, thứ anh có thể cho cô chỉ có thể là một bờ vai, một vòng tay, để cô cảm thấy còn có người đang ở bên cạnh.

Trong quán bar Ve sầu lửa, Cơ Quân Đào, Cơ Quân Dã và A Thích đang dự tiệc sinh nhật Vân Vân. Một dàn nhạc đang nhiệt tình diễn tấu trong khoang nhạc, Vân Vân mặc một chiếc váy dài màu đỏ như lửa, hát xong một bài, tiếng vỗ tay vang lên không ngớt. Cơ Quân Dã nhìn người phụ nữ rạng rỡ cách đó không xa, lắc đầu thở dài nói: “Thế nào là báu vật? Người như Vân Vân chính là báu vật, ngay cả em nhìn thấy cũng phải động lòng, xinh đẹp, giỏi giang, lại có vẻ hoang dại nữa”, cô liếc Cơ Quân Đào: “Tiếc là hoa rơi hữu ý mà nước chảy vô tình”.

Cơ Quân Đào nhấp một ngụm trà, mỉm cười nói: “Em động lòng thì A Thích làm thế nào?”

Cơ Quân Dã liếc nhìn A Thích: “Em già rồi, ngay cả em bé cũng không có được. A Thích, anh mau bỏ em đi còn kịp”. Thì ra Cơ Quân Dã tưởng bở một hồi, không ngờ buổi sáng hôm nay lại có. Cô không cam lòng đi hỏi bác sĩ vì sao tháng này có muộn. Bác sĩ giải thích là do cô rất mong có em bé nên tạo thành hiện tượng thai giả, làm cô tức giận đến mức vừa về nhà đã mắng to: “Ai bảo em muốn có thai chứ, em không hề muốn có thai”. Mắng xong lại ủ rũ nói với A Thích: “Thời kỳ nguy hiểm mà còn không dính, xem ra em già rồi”.

A Thích cảm thấy buồn cười nhưng lại không dám thẳng thắn cười nhạo cô nên đành phải nói: “Tốt quá, từ nay về sau anh cũng không cần dùng đồ bảo hộ nữa. Tiết kiệm khối tiền!” Cơ Quân Dã nghe vậy hết sức buồn bực, cả ngày tâm tình không tốt.

A Thích ôm cô vào lòng nói: “Ai nói là em già, đó là anh già rồi. Có điều bây giờ chồng già vợ trẻ đang là mốt, em không được bỏ anh đâu đấy”.

Cơ Quân Dã cười khanh kh