Em Là Định Mệnh Đời Anh

Em Là Định Mệnh Đời Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327990

Bình chọn: 8.5.00/10/799 lượt.

tình của anh nên mới nghĩ cho anh như vậy, mặc kệ anh muốn làm gì thì làm. Chỉ cần vừa nghĩ đến điểm này là trái tim anh lại như bị rơi từ vách núi xuống, nhưng không rơi xuống vực sâu mà trên đường rơi bị một trận cuồng phong cuốn lấy, trơ mắt nhìn chính mình sắp bị hủy diệt mà không làm gì được, nhưng vẫn còn lại một tia hy vọng, quá trình này thực sự là giày vò lòng người.

Anh thấy rõ sự do dự của Hoài Nguyệt. Trong lòng tự nói với mình là nên rời đi, nên trả lại cuộc sống thoải mái cho Hoài Nguyệt, nhưng anh lại không thể nào hạ quyết tâm được. Cứ nghĩ đến chuyện cô sẽ rời khỏi cuộc sống của mình là trong lòng lại đau buốt không chịu được, đau đến mức chỉ muốn dùng dao cắt sâu vào cổ tay như lần trước để ngăn nổi đau thêm nhức nhối. Anh nghĩ không phải mình bị bệnh mà là đã trúng bùa, nhưng nếu như giải được cái bùa này thì chắc là anh cũng không sống nổi nữa. Anh luôn chong mắt ôm Hoài Nguyệt đang ngủ say trong lòng mình rồi nằm thao thức đến bình minh, hết lần này đến lần khác thầm hỏi cô: Vì sao em chỉ cho anh thân thể mình mà không bao giờ chịu hứa hẹn một tương lai?

Trong chuyến công tác, công việc của Hoài Nguyệt bận rộn lu bù. Trước khi đi phải tìm tư liệu, chuẩn bị đề cương phỏng vấn, sau khi về lại phải chỉnh sửa thành bài viết. Mặc dù trên đường đi cô cũng tranh thủ thời gian viết bản sơ thảo nhưng thấy Trần Thụy Dương đích thân đưa đi, có vẻ nội dung này cực kỳ quan trọng nên cô cũng không dám xem thường. Sau vô số lần trau chuốt, bài viết mới được giao cho tài tử Trương, mượt mà đến mức ngay cả tài tử Trương cũng không kìm được, nói với cô: “Hoài Nguyệt, em cứ đưa bản thảo cho anh biên tập lại là được rồi. Chủ nhật về chơi với Đậu Đậu đi, đừng làm thêm ngoài giờ nữa”.

Lúc đầu Trần Thụy Dương chỉ muốn giữ Hoài Nguyệt bên mình, không ngờ lại làm cô vất vả như vậy, trong lòng cực kỳ áy náy. Sau khi nghe tài tử Trương nói, Trần Thụy Dương đã điều chỉnh lại lịch làm việc cho Hoài Nguyệt. Bình thường sau khi phỏng vấn sẽ có thời gian một ngày để Hoài Nguyệt ở lại khách sạn chỉnh sửa bản thảo, còn mình thì dẫn các nhân viên khác cùng đi bàn bạc công việc phát hành và quảng cáo. Sang tuần thứ hai, Hoài Nguyệt đã phát hiện ra sự điều chỉnh này, trong lòng thầm cảm kích sự quan tâm chăm sóc của Trần Thụy Dương.

Những lúc đêm khuya yên tĩnh, Hoài Nguyệt cũng không kìm được, mang Trần Thụy Dương ra so sánh với Cơ Quân Đào. Tuy nhà họ Cơ là danh môn nhưng tiền đồ của Trần Thụy Dương cũng rất xán lạn. Cơ Quân Đào tài hoa hơn người, Trần Thụy Dương thân thể khỏe mạnh, hình như điều thứ hai có thể bảo đảm cho cô một cuộc sống an nhàn hơn. Tư Tư nói đúng, một người đàn ông tốt như vậy đã động lòng vì cô, vì cớ gì cô vẫn không chịu tiếp nhận? Không phải lúc đầu mình đã nghĩ đến việc rời xa Cơ Quân Đào sao? Vì sao hôm đó nghe thấy Tiểu Cẩm nói thích anh ấy, trong lòng lại khó chịu như vậy?

Một tuần trước quốc khánh, Trần Thụy Dương dẫn đoàn đến thành phố Hồng Sơn. Chủ nhiệm Triệu của Ban ngoại vụ thành phố Hồng Sơn và Trần Thụy Dương từng là bạn học cùng lớp Công tác thanh niên ở trường Đảng tỉnh ủy, đều là cán bộ nguồn, hai người quý nhau vì tài nên việc tiếp đãi tự nhiên không thành vấn đề. Buổi tối hôm đầu tiên tới đây, Chủ nhiệm Triệu mời Trần Thụy Dương tới bãi biển ăn hải sản. Bãi biển thành phố Hồng Sơn nổi tiếng xa gần, đến Hồng Sơn mà không ra bãi biển ăn một bữa thỏa thích thì cũng chưa thể coi là đã đến Hồng Sơn. Khu quán ăn vỉa hè ở đây kéo dài mấy kilomet, ánh đèn trải dài lung linh trong gió biển, cảnh tượng rất hùng tráng. Mặc dù là quán vỉa hè nhưng hải sản ở đây lại đắt không kém gì các nhà hàng cao cấp, gần tối thuyền đánh cá về bến là bỏ neo luôn ở đây, khách gọi món gì là các nhà hàng sẽ đi thẳng tới thuyền lấy hàng. Hải sản tươi sống hơn bất kỳ nơi nào khác.

Bây giờ chính là thời gian các loại cá tôm béo nhất trong năm. Chủ nhiệm Triệu rất trọng tình cảm với bạn học, dặn dò thuộc hạ phải tiếp đón thật hoành tráng, lại gọi hai cô xinh đẹp đi cùng, không khí bữa cơm cực kỳ vui vẻ. Rượu uống mềm môi, mọi người cũng trở nên thoải mái hơn.

Chủ nhiệm Triệu cầm chén rượu đi tới nói với Hoài Nguyệt: “Hoài Nguyệt, uống với anh một chén nhé. Ăn hải sản nhất định phải uống chút rượu trắng. Rượu quê ở chỗ bọn anh không nặng, em cứ yên tâm”.

Hoài Nguyệt vội đứng lên nói: “Chủ nhiệm Triệu, em phải kính rượu anh mới đúng chứ. Tửu lượng của em rất kém, chỉ nhấp môi thôi được không?”

Chủ nhiệm Triệu lắc đầu nói: “Tình sâu đến đâu uống sâu đến đó. Một đại mỹ nữ như em mà chỉ nhấp môi là không được, đàn ông bọn anh sẽ cảm thấy đau lòng”.

Hoài Nguyệt cười nhẹ. Trước đây, đám bạn của Lỗ Phong rất mồm mép, chuyện gì cũng dám nói. Lúc đầu cô nghe còn đỏ mặt tía tai nhưng sau đó Lỗ Phong nói với cô rằng mình càng tỏ ra xấu hổ thì bọn họ lại càng thích nói. Vì thế, dần dần da mặt cô cũng trở nên dày hơn. Cô cảm thán với Đặng Duyên Duyên, phụ nữ đã có chồng quả nhiên da mặt sẽ dày hơn, Đặng Duyên Duyên lườm cô khinh thường: “Nói mấy câu thô tục thì đã là gì, bây giờ phụ nữ chưa chồng còn dám nói dám làm h


Duck hunt