XtGem Forum catalog
Em Không Vào Địa Ngục Thì Ai Vào

Em Không Vào Địa Ngục Thì Ai Vào

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324875

Bình chọn: 7.5.00/10/487 lượt.

h động mà nói là con rể tặng, loại chuyện như vậy ba tôi nhất định làm được ><

Ba đi rồi, anh Trương Húc cạnh nhà, cùng tuổi nhưng hơn tôi vài

tháng, qua tìm tôi nói chuyện hàn huyên. Tôi và anh ấy rất có duyên

phận, từ tiểu học tới trung học đều cùng lớp, anh ấy là lớp trưởng,tôi

là ủy viên học tập, tới lúc trung học tôi học tập không tốt lắm nên

không làm ủy viên học tập nữa, nhưng anh ấy vẫn được làm lớp trưởng.

Có điều sau này tôi và anh ấy xảy ra một số chuyện khá ngại ngùng,

cho nên không còn thân thiết như trước nữa. Hôm nay anh ấy qua tìm,

chúng tôi đứng mãi cũng không biết nói gì, anh ấy cũng nhanh chóng rời

đi.

Anh Trương Húc đi rồi, Chung Nguyên nhìn theo bóng anh ấy, thâm ý sâu xa hỏi tôi: “Thanh mai trúc mã?“

Đúng là tôi và anh Trương Húc có thể xem là thanh mai trúc mã, tốt

xấu gì từ nhỏ đã lớn lên đi học cùng nhau, cũng có một đoạn giao tình,

tuy không phải là tình yêu khắc cốt ghi tâm gì, nhưng cảm tình cách mạng nói chung là cũng có. Lúc học trung học tôi bắt đầu dậy thì, nội tiết

tố phân bố tràn đầy, thế là chẳng biết thế nào nhìn thấy anh Trương Húc

rất đẹp trai. Sau đó nghĩ lại, khi đó có lẽ cái mà tôi mong muốn không

phải một người, mà là một đoạn tình cảm.

Sự tình sau đó phát triển không hay ho lắm, vốn dĩ tôi và anh ấy hai

đứa trẻ vô tư tình chàng ý thiếp, lúc nào cũng muốn ở cạnh nhau. Nhưng

anh ấy có một thế lực uy hiếp rất đáng sợ, mẹ của Trương Húc. Mẹ anh ấy

nói còn có uy hơn lời nói của thầy giáo, nhớ ngày đó trong trường học,

khi hai chúng tôi đang nhen nhóm ngọn lửa mờ ám thì thầy giáo cũng có

khuyên bảo, nói một đống đạo lý tùm lum tà la gì đó, anh ấy hoàn toàn

chẳng bỏ vào tai. Đáng tiếc thay, về tới nhà bị mẹ giáo huấn cho một

trận, anh chàng liền trở thành rùa rút đầu. Lúc đó tôi chỉ là một cô gái bé nhỏ đem hạt đậu tình đi gieo mà không kịp nở, còn có thể nói gì nữa

đây.

Thôi thì ráng chịu đựng, kiên nhẫn tới lúc đi học đại học để có thể

giải thoát … Đây là nguyên văn lời nói của anh Trương Húc. Tôi được nghe mấy lời này, trong lòng còn mơ mộng, sau khi thi đại học anh ấy sẽ thổ

lộ cùng tôi, lãng mạn biết bao nhiêu. Tiếc thay buổi tối sau khi thi

xong, tôi lại chờ được câu này:

“Mẹ anh không cho hai chúng ta gặp nhau, mẹ nói hai chúng ta đi hai nơi khác nhau”.

Coi như là từ chối đi. Mấy ngày sau tôi mới nghe được câu chuyện do

ba kể lại từ chú Trương Tam, ý tứ đại khái như là mẹ Trương Húc chê tôi

thành tích kém, không cùng cấp bậc với con bà ấy, bà ấy hi vọng con dâu

phải là cô gái xứng đôi với con trai, cũng học cao tài giỏi gì gì.

Tổng kết là, tôi bị ghét bỏ.

Tôi lúc đó rất tức giận, tìm gặp trực tiếp anh Trương Húc để chất vấn thực hư, anh ấy ấp a ấp úng nửa ngày mới nói được ba chữ: Anh xin lỗi.

Không qua bao lâu, hiệu trưởng cùng thôn trưởng mang theo một bầy đàn sáo tưng bừng, trống chiêng rộn rã kéo đến nhà tôi mang theo hoa quà

rực rỡ.

Nếu không có tôi, anh Trương Húc hẳn là có thể vững vàng trở thành

Trạng Nguyên thi đại học của huyện tôi. Anh ấy học ở thành phố B, nhưng

không gần trường tôi lắm.

Sau này khi ở thành phố B, anh ấy cũng có liên lạc muốn mời tôi đi

chơi, chỉ là lúc đó tâm ý lòng dạ tôi đã trao cho Tử Kiện mất rồi, không còn để ý chuyện này nữa.

Tôi kể lại đơn giản chuyện này cho Chung Nguyên, cuối cùng nói: “Không nghĩ ngươi cũng nhiều chuyện như vậy!”

Chung Nguyên nhíu mày: “Cái gì cũng chưa xảy ra mà cứ anh Trương Húc

anh Trương Húc kêu loạn cả lên, sao em không gọi anh là anh Chung Nguyên đi!”

Tôi ngượng ngùng đáp: “Ta gọi mười mấy năm nay, ngay lập tức không thể sửa được.”

Chung Nguyên: “Em tốt nhất nên sửa ngay đi, anh nghe ngứa tai quá.”

Tôi hơi bối rối, nói thêm: “Chung Nguyên, ngươi xem, ta đem chuyện

của ta và anh Trương Húc … ak, ta và Trương Húc kể cho ngươi, ngươi cũng kể cho ta nghe tình sử của ngươi đi? Nhất định là rất phong phú, ngươi

chỉ cần chọn cái nào mà ngươi có thể nhớ được tên ra kể là được.” Tôi tự cho rằng, tình sử của Chung Nguyên chắc chắn là đáng giá hơn tình sử

của tôi, đến đúng thời điểm có khi còn đem bán ra tiền không chừng.

Chung Nguyên trầm tư trong chốc lát, đáp: “Trước kia anh có thích một chị, ba chị ấy và ba anh là bạn thân, cũng coi như là thanh mai trúc

mã.”

Tôi gật gật đầu: “Sau này?”

Chung Nguyên thở dài: “Từ khi chị ấy đánh anh gãy xương, anh lập tức không còn tơ tưởng gì nữa.”

Tôi: “…”

Toi lau mồ hôi, đồng tình vỗ vỗ vai hắn, trong lòng lại thích thú,

haha, Chung Nguyên cũng có lúc bị người khác ăn hiếp? Ông trời quả nhiên không có mù.

Chung Nguyên đột nhiên giương mắt cười như không cười nhìn tôi: “Thật ra em đang rất khoái trá đúng không?”

Tôi cuống quýt xua tay: “Làm sao thế được, ta giống người không

trượng nghĩa vậy sao? Nếu không thoải mái ta cũng không nhắc lại, nói

chuyện vui đi, ví dụ như mối tình đầu là lúc nào? Mùa xuân thứ hai ở

đâu? Ba bốn năm sáu bảy ra sao?”

Chung Nguyên bất đắc dĩ cười cười: “Anh có trái tim bự vậy à?”

“Đương nhiên là có … A không, ý ta là, ngươi … ngươi có vẻ mị dân, ha ha ha ha …”

“Phải không?” Chung N