
lại nghe thấy giọng trẻ con vang lên từ tầng hai
của toà y tế âm u rùng rợn kia, thì tao chẳng có gan tiếp tục ở đó nữa đâu!”
Tiêu
Giản Đào không hiểu: “Tại sao chứ? Chỉ là một thằng bé con thôi mà, đâu thể nào
ăn thịt mày đâu?”
Đông
Tử chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Lúc đấy là sáng sớm năm giờ đó, làm quái
gì có thằng nhỏ nào không dưng lại xuất hiện ở tầng hai y tế trường hả? Mấy đứa
con nít thích ngủ nướng nhất, ai lại mỗi ngày dậy sớm chạy đến đó nghe mày đọc
bài? Thêm nữa chẳng lẽ chỗ y tế trường bọn họ không khoá cửa sao?”
Đông
Tử phân tích rạch ròi, Tiêu Giản Đào cũng chú ý điểm bất thường trong chuyện
này rồi. Phía trên từng nói qua, Tiêu Giản Đào trông thì chín chắn vững vàng thế,
trên thực tế cậu có chút ngờ nghệch, tỉ dụ như mấy vấn đề quái dị này cậu không
hề nghĩ đến. Bây giờ Đông Tử chỉ ra, cậu mới nhận ra có chút bất thường.
Đông
Tử lại bảo: “Hơn nữa… mày nói thằng nhóc đó tên gì?”
Tiêu
Giản Đào đáp: “Tên Lục Tri Thu. Mà nói cũng kì thiệt, tao nghĩ cậu bé ấy họ Lục,
bác sĩ Lục cũng họ Lục, chắc chắn là bà con với nhau rồi. Thế mà khi tao chạy
đi hỏi bác sĩ, nhà ảnh có đứa bé nào bảy, tám tuổi tên Lục Tri Thu không, thì ảnh
lại bảo là không có!”
Đông
Tử vỗ đùi đánh đét một cái: “Mày là cái đồ đần Cái Kéo à! Anh bác sĩ Lục đó độc
thân, lấy đâu ra đứa con lớn như thế? Mà quan trọng nhất là tên của bác sĩ Lục
chính là Lục Tri Thu!”p>
Trong
phút chốc Tiêu Giản Đào trố mắt sửng sốt.
Bác
sĩ Lục mới là Lục Tri Thu. Thế cậu bé mỗi sáng nói chuyện với cậu nhưng chưa từng
gặp mặt ấy rốt cuộc là ai?
Nói
ra Tiêu Giản Đào quả thực có chút hổ thẹn, kể từ sau hôm cậu ngây ngất nhìn bác
sĩ Lục cởi áo blu trong văn phòng, mấy hôm nay cậu đều ngủ không ngon giấc lắm.
Hình như cậu cứ muôn mơ thấy một bóng người đứng quay lưng/ chính diện/ nghiêng
người về phía cậu mà thay đồ, nhưng mỗi khi cậu muốn nhìn rõ mặt đối phương thì
chẳng lần nào nhìn rõ được cả. Bóng người đó dong dỏng cao, ánh sáng chiếu rọi
từ đằng sau, làm nhoà đi bóng dáng mơ hồ của đối phương, như tạo nên vạt sáng
vàng lấp lánh bao phủ khắp xung quanh anh, toát lên một vẻ đẹp khó diễn tả
thành lời.
Người
đó rốt cuộc là ai, đương nhiên không cần nói cũng biết.
Tiêu
Giản Đào quả thực không ngờ rằng, mới chỉ gặp hai lần thôi vậy mà anh đã để lại
ấn tượng sâu sắc trong lòng cậu.
Không
sai, trước đó cậu có thiện cảm với Lục Tri Thu, nhưng sự thiện cảm ấy không
mãnh liệt, nói một cách văn vẻ, đó tựa như “cô nữ chính đa sầu đa cảm đi ngang
qua gặp chàng trai đẹp bị mù”, xen lẫn thiện cảm đó nhiều nhất vẫn là tình cảm
thương tiếc dành cho anh.
Nhưng
khi đối phương hết lần này đến lần khác xuất hiện trong giấc mơ của cậu, Tiêu
Giản Đào đã không còn có thể tự dối gạt mình, bảo rằng những giấc chiêm bao ấy
chỉ là niềm “thương tiếc” bình thường thôi. Hình ảnh Lục Tri Thu cởi áo khoác
dưới ánh chiều tà hôm đó, như một cú đánh thức tỉnh Tiêu Giản Đào trong phút chốc,
khiến chàng trai trước giờ luôn ở thế bị động trong chuyện tình cảm như cậu bỗng
dưng tỉnh ra, cuối cùng phát hiện tầm quan trọng của bác sĩ Lục trong lòng
mình.
Mãi
đến bây giờ, Tiêu Giản Đào vẫn có thể hồi tưởng lại toàn bộ tư thế tất cả động
tác khi bác sĩ Lục giúp bạn cậu xử lý vết thương, tay anh ấy xem vết thương
khéo léo thế nào, bút anh viết lướt qua tờ giấy như thế nào, và anh lại trầm
tĩnh ra sao khi chỉ huy cả bọn gọi 120, và sau cùng người con trai sắc mặt trắng
bệch ấy đã ngã vào lòng cậu như thế nào…
Hồi
tưởng lại những điều ấy, Tiêu Giản Đào mới sực nhận ra những ký ức về anh lại
rõ rệt như thế, mỗi hành động cử chỉ của đối phương đều tựa như khắc sâu trong
trí óc cậu.
Ra
cậu đã gặp tiếng sét ái tình, nhưng bản thân cậu lại không hề biết điều đó.
Chính
vì nhận ra điều ấy, cho nên suốt thời gian này cậu đều đi đường vòng tránh xa
toà y tế trường, sợ rằng bản thân chỉ cần trông thấy bác sĩ Lục, thì cậu sẽ bộc
lộ suy nghĩ của mình, bây giờ trừ việc mỗi sáng cậu vẫn chạy đến sân sau của y
tế trường để luyện đọc, những lúc khác tuyệt đối không bén mảng đến gần đó bước
nào. Vốn hai người đã không có giao thiệp gì rồi, giờ như thế, càng không có bất
kì mối liên hệ gì với nhau.
Chuyện
của Quả Cầu Giấy Nhỏ, và chuyện của bác sĩ Lục, cả hai chuyện này dồn vào khiến
cậu mỗi ngày đều trải qua trong nỗi muộn phiền. Ngặt nỗi bây giờ gần cuối học
kì vô số chuyện kéo đến, nửa tháng sau lại còn có cuộc thi dẫn chương trình
sinh viên cực kì quan trọng, Tiêu Giản Đào bận đến tối mặt tối mày, tất cả lo lắng
dồn ép khiến cậu phát bực. Nhưng giờ cậu bỗng nhiên hay tin bác sĩ Lục tên là Lục
Tri Thu, thế thì Quả Cầu Giấy Nhỏ rốt cuộc là ai?
Tiêu
Giản Đào phát hiện, mấy chuyện này chồng chéo nhau, trở nên mập mờ rối rắm chẳng
biết đâu mà lần.
Và
kết quả việc suốt ngày ăn không được ngủ không ngon là vào một sáng nọ thức dậy,
trong miệng cậu bỗng nổi lên những mụn nhọt nhiệt miệng, và bị viêm cổ họng, giọng
nói trở nên vụn vỡ. Chất giọng mà cậu từng lấy làm kiêu hãnh và khá là tự hào
đó bỗng dưng biến mất chỉ trong