
ại chạm trúng bãi mìn của Đao Kiến Tiếu bị cậu ấy làm tổn
thương.
x
Dương: Nhưng nói đi cũng phải nói lại, giọng của cô nhóc này cũng dễ thương quá
đi chớ. Mình đặc biệt ghi lại cái đoạn tỉnh tò của nó với Đao sama, giờ gởi qua
cho cậu nhé!
x
Dương: Phớt lờ cái sự trẻ trâu của cô nhóc, đoạn này quả thiệt là giống seme cặn
bã với uke si tình lắm, ha ha!
Nói
rồi, x Dương bèn kéo file mp3 bỏ vào khung chat thoại QQ. Y tá nhỏ nghĩ trước giờ
mình cũng chưa từng nghe giọng của Nhất Diệp Tri Thu, bèn dứt khoát nhận lấy.
Vừa
nhận bên này, đồng thời cô rê chuột ngao ngán mở QQ của Nhất Diệp Tri Thu, định
bụng khuyên lơn cô nhỏ. Ai ngờ nảy ra không ít tin nhắn mà Nhất Diệp Tri Thu gởi
cho cô, và thời gian khéo sao đúng lúc vừa bắt đầu nhạc hội. Cô kiên nhẫn ngồi
đọc từng dòng, càng đọc càng thảng thốt, sắc mặt lúc đỏ bừng rồi lại trắng bệch.
Khi cô đọc xong dòng cuối cùng, đã không còn thốt nốt bất kì từ nào nữa.
“Tuy
lần trước anh nói qua rất nhiều rất nhiều lần, nhưng bây giờ anh vẫn muốn lặp lại
một lần nữa. Em Băng vệ sinh à, em quả là một cô gái tốt.”
Và
ngay lúc đó, trong tai nghe của cô đồng thời vang lên giọng nói của Nhất Diệp
Tri Thu, đầy dịu dàng nhưng như nhấn mạnh từng câu từng chữ một.
“Cậu
không biết… trên đời này, có người cả đời cũng không thể vỡ giọng sao?”
Cô
biết, sao cô lại không biết cơ chứ?<>
Tiếng
nói này quen thuộc biết bao, những dòng chữ tường thuật ở trước mắt cũng quen
thuộc quá đỗi. Tất cả manh mối trong giây phút được kết nối lại, khiến người
trước giờ chưa bao giờ liên hệ giữa hiện thực với Internet như cô, trong khoảnh
khắc ấy chợt hiểu ra bên cạnh mình đã xảy ra chuyện gì.
Y
tá nhỏ từng ngỡ rằng bản thân đã sớm luyện thành một trái tim kim cương bất hoại.
Nhưng mãi đến bây giờ cô mới vỡ lẽ, ra thứ thật sự làm tổn thương trái tim người
khác, chỉ cần một câu là đủ, trước giờ cô không biết rằng mình lại dễ khóc đến
thế, dễ khóc đến nỗi chỉ cần ngước nhìn những dòng chữ đầy ắp trên màn hình
kia, nghe câu nói dịu ngọt bên tai, là nước mắt bèn không sao kiềm được cứ tuôn
rơi không ngừng.
Khoảng
khắc ấy chữ trên màn hình đều nhòa đi, nhoè đến nỗi cô chẳng thể đọc được nữa.
Cô không cách nào phân biệt sự chân thực của chúng, càng không sao nghĩ sâu xa
hơn về tình cảm sâu đậm ẩn chứa sau những dòng chữ ấy.
Sao
cô lại ngốc đến thế? Rõ ràng tất cả manh mối đều rải rác xung quanh, thế mà cô
lại không biết nhặt chúng lên xâu lại thành chuỗi. Nhất Diệp Tri Thu và bác sĩ
Lục, tên cả hai đều có chữ “Tri Thu”. Cả hai đều mù tịt về mạng, lần trước cũng
là sau khi cô chỉ bảo đối phương chuyện kéo nick vào danh sách đen, thì bản
thân mới liền bị cho vào đó đấy chứ. Còn “những câu dối trá” như tiến sĩ khoa y
hai mươi tám tuổi, rõ ràng bên cạnh cô có hẳn một người đấy thôi, nhưng trong
vô thức cô không muốn tin vào sự thực trên mạng.<>
Y
tá nhỏ chìm nổi trong giới Internet thời gian quá lâu rồi, lâu đến nỗi khi quen
biết người khác, đều mang đôi chút ý thức cảnh giác và không tin tưởng theo phản
xạ. Tuy cô xem Nhất Diệp Tri Thu là em gái, nhưng công bằng mà nói, cô chưa từng
tin lời cô bé nói. Bất luận là về trình độ học vấn hay giới tính, thì ngay ban
đầu cô đã phỏng đoán người khác bằng sự nghi ngờ lớn nhất của mình rồi.
Và
đó cũng là tâm lý chung của rất nhiều cô gái trên mạng hiện nay: thuở mới chập
chững bước vào giới mạng các cô từng bị lừa gạt bởi những lời dối trá, nên các
cô ấy bèn nghĩ rằng trên mạng mãi mãi không có sự thành tâm hay lời thật lòng
thật dạ. Bởi vì trong thời gian tiếp xúc với mạng, các cô đã từng bị cười nhạo
là quá ấu trĩ, nên các cô cũng bắt đầu học cách chế nhạo sự khờ khạo của người
mới. Sau mỗi lần “giám định”, các cô không bao giờ nghĩ đến, đằng sau những nhận
xét “giám định” ấy, các cô đã mang theo tâm trạng thoả mãn, gật gù đắc chí của
kẻ tự cho rằng mình đứng ngời ngời trên cao đến nhường nào.
©S.TENT
Nhìn
dòng chữ trên màn hình, y tá nhỏ đã chẳng thể cười được nữa.
Bất
luận chất giọng “sẽ làm mình khiếp sợ” theo như đối phương bảo, hay là trình độ
học vấn rực rỡ kia, cộng với cái tên và tuổi tác đáng lẽ cô phải hoài nghi từ sớm
ấy, cô đều chưa thực sự để tâm qua, chỉ xem đó như lời nói dối ngốc nghếch và vụng
về của đối phương. Hơn nữa y tá nhỏ chưa bao giờ tin rằng bên cạnh cô sẽ xuất
hiện người chung sở thích, nên cô cũng không hề hoài nghe đến bác sĩ Lục.
Đáng
lẽ phải nghĩ ra từ sớm mới phải chứ…
Nhưng
tất cả đều tại cô không tin tưởng mà ra cớ sự này.
Trên
màn hình, x Dương vẫn nói tiếp: Đúng rồi, cái vở kịch mà bên mình đang làm
không phải thiếu hai giọng shota sao? Mình thấy em Nhất Diệp Tri Thu này cũng
khá, rất dũng cảm, hợp ý mình đấy.
x
Dương: Cậu kéo cô bé đó vào nhóm mình đi nhé.
x Dương: Cậu kéo cô bé đó vào nhóm mình đi nhé.
Là y tá nhỏ chứ không phải băng vệ sinh: Người đó không phải là cô bé.
x Dương:… Hả?
Nhưng y tá nhỏ đã không trả lời nữa.
Cô vớ lấy di động, nhanh chóng gọi cho bác sĩ Lục – trước kia để thể hiện sự chu đáo, cô chỉ gởi tin nhắn cho Lục Tri Thu mà