XtGem Forum catalog
Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng

Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322295

Bình chọn: 10.00/10/229 lượt.

dối kinh khủng, mà người tạo ra lời nói dối ấy chính là Mẹ viện trưởng, người mà cô yêu thương nhất.

Hạ Tử Khâm thấy cuộc đời mình lúc này thật sự hoang đường, tại sao cô và Vinh Phi Loan lại giống nhau như thế, lúc này câu hỏi đó cũng có lời giải đáp. Nhưng cô không muốn chấp nhận tất cả những chuyện này. Cô vẫn muốn quay trở lại như lúc đầu, liệu có được không?

Tịch Mộ Thiên chẳng chút khách khí hất Jennifer ra: “Jennifer, anh hi vọng đây là lần cuối cùng. Ngoài ra, anh không thể không nhắc nhở em,

đừng có gây phiền phức cho vợ anh. Nếu không, tin anh đi, em sẽ biết thế nào là lễ độ!”

Giọng điệu của Tịch Mộ Thiên vô cùng lạnh lùng, tựa như một xô nước

lạnh tạt thẳng vào ngọn lửa đang bừng cháy của Jennifer. Jennifer tức

tối nhìn Tịch Mộ Thiên bằng ánh mắt đố kị và không cam tâm, cố gọi với

theo Tịch Mộ Thiên:

“Riza, nếu bây giờ anh đi, đống công văn cần phê duyệt của hạng mục

này sẽ trở thành giấy vụn, Tịch Thị có gánh nổi tổn thất như thế không?

Cho dù có gánh được, cũng sẽ rơi vào nguy cơ lớn đấy! Vì người đàn bà

đó, làm vậy có đáng không? Em không tin anh là một người đàn ông yêu mĩ

nhân hơn yêu giang sơn. Em quá hiểu anh, vì vậy thay vì ra khỏi cánh cửa đó để phải hối hận, chi bằng bây giờ hãy để chúng ta uyên ương ôn lại

mộng cũ!”

“Uyên ương ôn lại mộng cũ ư?”

Tịch Mộ Thiên cười khẩy: “Jennifer tiếng Trung của em học chưa đến

nơi đến chốn rồi, em và anh trước đây có thể miễn cưỡng gọi là “bạn

tình”, chỉ đơn thuần là chỗ giải quyết vấn đề sinh lí. Cái từ “uyên

ương” này quá sạch sẽ, không thích hợp để dùng với em. Còn nữa, anh quả

thực là một người yêu giang sơn không yêu mĩ nhân, nhưng Tử Khâm không

phải mĩ nhân, cô ấy là vợ anh, cho dù có tổn thất quá nửa giang sơn của

Tịch Thị để lấy được niềm vui nơi cô ấy, anh thấy vẫn xứng đáng, em nghĩ sao?”

Đến tận lúc cánh cửa đóng sầm lại trước mặt, Jennifer vẫn chưa định

thần lại được, Riza của lúc ban nãy còn quyến rũ và phong độ hơn khi xưa nhiều.

Tịch Mộ Thiên về đến nhà mới phát hiện Hạ Tử Khâm vốn đang nằm trên

giường đã không còn ở đấy. Anh đi thẳng vào bệnh viện, nhưng vừa bước

vào thang máy, Hạ Tử Khâm đã từ trong một thang máy khác lao ra.

Hạ Tử Khâm giống như một con rối không có linh hồn, lang thang trên

đường phố. Trên thực tế, cô không hề biết mình nên đi về đâu, dường như

chẳng còn nơi nào để cô có thể trú chân. Ngày trước còn có cô nhi viện,

bây giờ ngay cả cô nhi viện cũng không còn, những kí ức thời thơ ấu đều

hóa thành cát, một vùng hoang sơ chẳng chút sinh khí.

Sau lưng cô còn có một người cũng mất hồn không kém, đó là Vinh Phi

Lân. Kể từ lúc hiểu chuyện cho đến giờ, Vinh Phi Lân không hề được gặp

mẹ, bố anh nói mẹ đã chết rồi, cho dù là chết nhưng tại sao trong nhà

chẳng có một tấm ảnh nào? Về sau Vinh Phi Lân được xem một bức ảnh đã ố

vàng ở chỗ Phi Loan, Phi Loan nói đó chính là mẹ.

Người phụ nữ trong bức ảnh mỉm cười rất dịu dàng và hiền từ. Khi ấy

Vinh Phi Lân đã mười tuổi, hình ảnh về mẹ trong đầu anh đã mặc định là

người phụ nữ hiền hậu này. Anh không bao giờ nghĩ, người phụ nữ anh luôn cho rằng là mẹ đó lại vẫn còn sống, hơn nữa Tử Khâm…

Nếu người phụ nữ trong đó chính là Vinh phu nhân, là mẹ đẻ của anh và Phi Loan, vậy Tử Khâm chẳng nhẽ chính là em gái ruột anh?

Vinh Phi Lân còn sốc nặng hơn Hạ Tử Khâm. Người anh thích, anh yêu,

thậm chí không tiếc để giành lấy cuối cùng lại chính là em gái, em gái

ruột của anh, trong mạch máu của họ đang chảy chung một dòng máu, vậy

tình yêu của anh sẽ là cái gì? Một điều cấm kị? Vinh Phi Lân khó mà chấp nhận được những điều này.

Vinh Phi Lân đột nhiên có một ý niệm điên khùng, anh vội vã đuổi theo tóm lấy cánh tay Hạ Tử Khâm: “Tử Khâm, chúng ta đi thôi. Chúng ta ra

nước ngoài, mãi mãi không bao giờ quay về.”

Giọng anh vô cùng khẩn thiết, Hạ Tử Khâm nhìn Vinh Phi Lân chằm chằm, giằng tay anh ra, nói chẳng chút khách khí:

“Vinh Phi Lân, anh điên à?”

Nói rồi Hạ Tử Khâm gật gật đầu, tiếp tục: “Anh điên thật rồi, anh có

muốn đến chân trời góc bể thì cứ việc, cần gì phải kéo tôi theo? Tôi và

anh chẳng có quan hệ gì hết, anh có thể đừng bám theo tôi nữa được

không? Tôi bực chết mất? Khó chịu chết mất!”

Vẻ chán ghét trên mặt cô gần như khiến bàn tay Vinh Phi Lân thấy bỏng rát, anh vội thả tay cô ra. Hạ Tử Khâm chạy như bay rồi lên taxi đi

mất.

Tịch Mộ Thiên vội vàng qua phòng trực, y tá chăm sóc đặc biệt của Hạ

Thục Nhàn thấy vậy liền bảo: “Tổng giám đốc Tịch, Tịch phu nhân vừa đi

xuống đấy!”

Tịch Mộ Thiên quay người chạy như bay ra thang máy, lao xuống lầu,

nhưng nào thấy bóng dáng Hạ Tử Khâm. Anh gọi điện thoại cho cô nhưng

không có ai nhấc máy. Tịch Mộ Thiên lại bắt đầu nhắn tin, nhắn không

biết bao nhiêu tin rồi lại tiếp tục gọi điện, lần này đầu dây bên kia đã trực tiếp tắt máy.

Tịch Mộ Thiên vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy khuôn mặt khó coi của Vinh Phi Lân. Tịch Mộ Thiên lao đến túm lấy anh ta:

“Vinh Phi Lân, rốt cuộc mày muốn thế nào? Đừng tưởng tao không biết

mày đã giở trò gì sau lưng tao. Nhân viên trực ban nói ban nãy mày đã