
mắt ra mà nhìn, để xem rốt cuộc người em yêu có xứng đáng không?”
Anh liền nhét một chiếc USB vào tay
cô rồi quay người bỏ đi. Hạ Tử Khâm nắm chặt USB như nắm một miếng sắt nóng
bỏng tay. Cô rất muốn vứt nó đi, nhưng không sao buông ra được.
Nghiêng đầu thì thấy Tịch Mộ Thiên
đang lại gần cô, cô nhanh tay nhét USB vào túi xách. Tịch Mộ Thiên lại gần,
liếc nhìn cô:
“Ban nãy là Phi Lân phải không? Cậu
ta nói gì với em thế?”
Hạ Tử Khâm nhìn anh chằm chằm vài
giây rồi nói: “Tịch Mộ Thiên, anh sợ em và anh ta nói chuyện gì à? Hay là anh
đã làm chuyện gì mà sợ em biết được?”
Tịch Mộ Thiên cúi xuống đi giày vào
chân cho cô, ngẩng đầu nhìn Hạ Tử Khâm, vẻ mặt cực kì nghiêm túc:
“Mặc dù không biết Phi Lân đã nói
gì với em, nhưng anh ghét những người đàn bà đa nghi. Nếu muốn biết gì có thể
hỏi thẳng anh đây này, anh không bao giờ nói dối em cả, còn bây giờ thì về nhà
thôi !”
Hạ Tử Khâm biết anh đang tức giận,
mặc dù trên mặt không hề biểu hiện điều đó nhưng ra khỏi khách sạn, lên xe,
suốt dọc đường anh chẳng đoái hoài đến cô, cũng không nhìn cô. Về đến nhà, anh
đi thẳng vào thư phòng, bỏ mặc cô một mình cô quạnh.
Hạ Tử Khâm đi tắm rồi nằm một mình
trên chiếc giường rộng thênh thang, cảm giác vô cùng cô độc. Đây là căn biệt
thự của nhà họ Tịch trong thành phố A, Hạ Tử Khâm mới chỉ ở đây có vài hôm, căn
nhà rất rộng, cảm giác không quen cho lắm, nhưng người đàn ông kia rõ ràng
không định để ý đến cô.
Hạ Tử Khâm ấm ức bĩu môi, đưa mắt
liếc khắp căn phòng rộng kín cửa, cầm điện thoại lên gọi cho Mạch Tử ca cẩm.
Mạch Tử nghe cô ca thán xong liền
nạt:
“Hạ Tử Khâm đúng là đồ ngốc! Trâu
không đi tìm cọc thì cọc đi tìm trâu vậy! Tớ đã nói với cậu rồi, có rất nhiều
cặp vợ chồng tình cảm sứt mẻ đều là từ chiến tranh lạnh mà ra đấy. Tục ngữ nói
không sai, vợ chồng cãi nhau ở đầu giường, làm lành phía đuôi giường. Anh ấy
không đếm xỉa đến cậu thì cậu qua quyến rũ anh ấy đi. Tớ không tin Tịch Mộ
Thiên lại có thể kiềm chế không động vào cậu, trừ phi anh ta đột nhiên bị bất
lực!”
Hạ Tử Khâm đặt điện thoại xuống,
trong lòng đang đấu tranh gay gắt. Nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng im ỉm cô quyết
định xuống khỏi phòng, mở tủ quần áo, lục lọi hồi lâu nhưng chẳng tìm được bộ
nào như ý cả.
Đồ ngủ của cô là một quá trình hở
hang đến bảo thủ, dường như đã trải qua sự thay đổi phong cách của cả một thế
kỉ. Tâm lí của Tịch Mộ Thiên rất khó nắm bắt, hồi mới kết hôn, đồ ngủ toàn là
những bộ hở ngực hở lưng, cực kì sexy, khiến cho lúc đó cứ tối đến là cô lại
sợ.
Nhưng bây giờ thì hoàn toàn khác
biệt, quần áo hoàn toàn là những bộ kín từ đầu đến chân. Hạ Tử Khâm cúi đầu
nhìn mình, mắt chợt sáng lên, cô đột nhiên nảy ra một sáng kiến.
Hạ Tử Khâm chải chuốt thơm tho, bẽn
lẽn và vội vàng đi đến thư phòng. Vừa giơ tay lên định gõ cửa thì cánh cửa mở
ra từ bên trong. Tịch Mộ Thiên đứng ngây người, mắt nhìn cô chăm chăm, trông
như vừa tắm xong, trên người quấn một cái khăn tắm rất to.
Tịch Mộ Thiên khẽ thở dãi, cúi
xuống bế cô lên đưa về phòng ngủ, anh đặt cô xuống giường, kéo chăn đắp lên
người cô, sau đó đứng dậy nói:
“Anh có việc gấp, phải ra ngoài một
lát, em ngủ trước đi, đừng đợi anh!”
Hạ Tử Khâm chỉ còn biết giương mắt
nhìn Tịch Mộ Thiên đi. Kế hoạch quyến rũ của Hạ Tử Khâm còn chưa bắt đầu đã
thất bại rồi.
Hạ Tử Khâm nhiều lần tự nhắc nhở
bản thân, thậm chí còn thẳng tay ném cái USB mà Vinh Phi Lân đưa cho cô
vào bồn cầu, xả nước cho nó trôi đi mất dạng. Nhưng kể từ khi từ thành phố A
trở về, Tịch Mộ Thiên trở nên bận rộn hơn trước, bận rộn đến mức cô muốn gặp
mặt anh cũng khó.
Anh thường xuyên đi công tác, mỗi
lần đi là mấy ngày trời, có lúc bảy tám ngày không nhìn thấy mặt mũi anh đâu.
Lúc cô gọi, anh không họp thì cũng đang tiếp khách, thỉnh thoảng gặp được, anh
cũng chỉ nói dăm ba câu.
Hạ Tử Khâm không muốn nghĩ ngợi vớ
vẩn nhưng trong lòng thường thấp thoáng một nỗi hoài nghi.
“Nghĩ gì mà mắt cứ đờ ra thế kia?”
Mạch Tử đưa tay kên gõ đầu cô. Con
nhóc này gần đây hình như có gì đó bất thường, toàn thất thần hoặc ngơ ngơ ngác
ngác như người trên trời. Hạ Tử Khâm nhả ống hút trong miệng nói:
“Mạch Tử, cậu nói xem, có phải một
người đàn bà đa nghi khiến đàn ông rất ghét không?”
Mạch Tử trừng mắt:
“Cậy nói vớ vẩn gì thế? Không chỉ
đàn ông mà ngay cả đàn bà cũng ghét đấy!”
Mạch Tử đảo một vòng trên người cô:
“Sao thế? Cậu nghi ngờ Tổng giám
đốc nhà cậu ngoại tình à? Không phải chứ? Mới đợt trước thấy hai người còn dính
nhau như sam cơ mà?”
Sắc mặt Hạ Tử Khâm chợt u ám, cô u
uất nói:
“Dạo này anh ấy rất bận.”
Mạch Tử gật gù:
“Tớ tưởng là chuyện gì to tát lắm
chứ? Tổng giám đốc nhà cậu phải nuôi bao nhiêu nhân viên như thế, còn phải nuôi
một cái thùng cơm suốt ngày nhàn rỗi như cậu, không bận sao được?”
Hạ Tử Khâm lắc đầu: “Mạch Tử, tớ
nói thật đấy!:
Mạch Tử đang định hỏi cho kĩ thì
nhác thấy một cô gái xinh đẹp đang tiến lại gần. Đây là khu ngồi nghỉ của trung
tâm thương mại, do đó những người ngồi đây đa phần là phụ nữ, dù gì chuyện mua
sắm đối với ph